Chương 1176: Đây Chính Là Án Lớn Rồi Còn Gì?
Chương 1176: Đây Chính Là Án Lớn Rồi Còn Gì?Chương 1176: Đây Chính Là Án Lớn Rồi Còn Gì?
Rõ ràng hai người này cùng chạy qua đây nhưng dân cảnh thì mệt đến mức túa mồ hôi đầy trán, còn anh ta thì lại hít thở bình thường, trông không gồng một tí nào cả.
Anh ta vòng sang một bên khác rồi cúi người nói với Tô Niệm Tinh: "Tôi chính là cha đẻ của Kim Bảo, cảm ơn cô Tô đã giúp chúng tôi tìm được con ruột, bằng không, cả đời này của tôi vẫn chẳng hay biết gì cả."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, hóa ra là tới đây để cảm ơn à.
Cô bước xuống xe bắt tay anh ta: "Không có gì, đây là việc mà tôi nên làm thôi."
Người đàn ông nói: "Tôi tên là Hứa Quốc Cường, không biết liệu cô Tô có thời gian không, tôi muốn nhờ cô Tô giúp một việc."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến hai giờ vì thế mới nói với đối phương: "Anh cứ nói trước là chuyện gì đi, tôi còn vội ra sân bay nữa."
Hứa Quốc Cường cũng không tiện kéo dài thời gian mà đè thấp giọng nói: "Gần đây công binh xưởng làm mất ba mươi hai khẩu A1K47 và bốn mươi lăm khẩu Type 54 pistol, tôi muốn nhờ Cô tô giúp mình bói ra nội gián."
Tô Niệm Tinh trợn tròn mắt.
Hả?
Mất súng á?
Đây chính là án lớn rồi còn gì?
Giám sát Lương mở cửa xe ra rồi nắm lấy tay Tô Niệm Tinh: " A Tinh, chúng ta phải tranh thủ đi, máy bay chỉ còn hai tiếng nữa là cất cánh rồi, chúng ta phải qua bên đó trước thời gian."
Trên đời này máy bay cất cánh đúng giờ vẫn rất ít mà phần lớn đều sẽ bay sớm hơn thời gian dự tính.
Tô Niệm Tinh nhìn đồng hồ, chắc chắn vẫn còn kịp, cô nắm cánh tay của giám sát Lương, nói: "Em muốn bói cho bọn họ một quẻ, anh cứ đến sân bay đổi vé trước được không?"
Giám sát Lương liếc mắt nhìn Hứa Quốc Cường: "Đổi vé không thành vấn đê nhưng em phải nói cho anh biết là chuyện gì đã."
Tô Niệm Tinh nói lại vắn tắt tình hình một lần, giám sát Lương nghe xong mà con ngươi co rút lại.
Mất súng?
Người mua bán súng này chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, nghĩ đến mấy tên cướp đã làm ra mấy vụ cướp lớn ở Hương Giang toàn nhập súng từ nội địa mà cả người nổi hết cả gai ốc lên.
Anh hít một hơi thật sâu rồi vỗ lên cánh tay cô: "Được! Anh đi đổi vé, khi nào thì đi?"
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi: "Đổi thành ba ngày sau đi."
Giám sát Lương gật đầu: "Được!"
Anh kêu cậu bé giữ cửa mang hết hành lý của mọi người về khách sạn để ở tiếp, rồi lại kêu mấy người Đại Đao đi theo Tô Niệm Tinh, còn anh thì lại đến sân bay đổi vé.
Tô Niệm Tình thì lại đi cùng Hứa Quốc Cường đến binh công xưởng.
Có có hơi nghi ngờ: "Sao súng lại mất được vậy?"
Hứa Quốc Cường trầm mặc, Tô Niệm Tinh hiểu rồi, chuyện này không tiện nói cho người ngoài biết, cô chỉ đành sửa miệng hỏi: "Ai có khả năng trộm nhất?"
"Toàn bộ công nhân viên chức trong xưởng đều có thể, khóa của kho hàng bị người nạy, đương nhiên cũng có khả năng là nhân viên quản lý tự trộm. Bây giờ người nào cũng đang hợp tác điều tra, nhưng toàn bộ công xưởng có hơn hai nghìn nhân công, trong lúc nhất thời rất khó mà điều tra rõ ràng được."
Trước đây Hứa Quốc Cường là quân nhân, sau khi quân đội giảm biên chế diện rộng, anh ta cũng được chuyển ngành tới làm cục trưởng.
Vụ mất trộm này có liên quan trọng đại, anh ta đã điều hết những cảnh sát có năng lực nhất trong cục qua bên này rồi, đáng tiếc là chậm trễ mãi vẫn chưa thể tìm được tung tích của đống súng, bên trên cứ giục miết khiến áp lực của anh ta rất lớn.
Sau đó từ chỗ dân cảnh, anh ta biết được Tô Niệm Tinh có thể bói ra được cha mẹ đẻ nên mới muốn nhờ sức mạnh của cô để phá vụ án này.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác nữa.
"Không thể tiết lộ thân phận của cô đối với bên ngoài nên liệu có thể dùng danh nghĩa bác sĩ để làm kiểm tra sức khỏe cho bọn họ được không. Tôi nghe nói cô rất giỏi xem chỉ tay?" Hứa Quốc Cường lo lắng ảnh hưởng không tốt.
Không có một người nào dám mê tín ở trong quân đội cả, nếu như chuyện này đồn ra ngoài thì bọn họ đều sẽ bị phê bình hết, mà nghiêm trọng hơn sẽ phải viết đơn xin thôi việc.
Hành động này cũng vừa vặn hợp với ý của Tô Niệm Tinh, cô lập tức đồng ý: Được chứ." Một nhóm người đi vào binh công xưởng, đến cổng là tất cả bị kiểm tra một lượt.
Tô Niệm Tinh có thẻ công tác mà Hứa Quốc Cường tạm thời làm cho mình nên có thể theo anh ta đi vào trong công xưởng, năm vị vệ sĩ của cô lại chỉ có thể nán lại ở cổng đợi.
"Mất nhiều súng như vậy nên quản lý sẽ nghiêm ngặt hơn bình thường, mong cô lượng thứ cho." Hứa Quốc Cường có hơi áy náy, để lúc ra khỏi xưởng không bị kiểm tra nên bọn họ đỗ xe ở ngoài cổng rồi đi bộ vào bên trong công xưởng.