Chương 1180: Hôm Nay Chắc Là Có Thể Bói Xong Hết Đúng Không
Chương 1180: Hôm Nay Chắc Là Có Thể Bói Xong Hết Đúng KhôngChương 1180: Hôm Nay Chắc Là Có Thể Bói Xong Hết Đúng Không
Hứa Quốc Cường đặc biệt chạy đến Toàn Tụ Đức để mua vịt nướng, còn dùng tiền lương riêng của mình, thời buổi này vịt nướng cũng đâu rẻ, một con mất tận tám đồng tiên, mà một tháng lương của anh ta chỉ mới có hơn ba trăm, một lần mua này còn tận bảy con.
Tô Niệm Tinh có hơi được thương mà sợ: "Không cần phải mua nhiều như vậy đâu, chúng tôi cũng không thể ăn được nhiều như thế, anh lãng phí quá."
"Không có gì mà." Hứa Quốc Cường không tiện xin công cho cô nên chỉ có thể dùng tư cách cá nhân mua cho cô thôi.
Anh ta nhìn danh sách còn lại: "Hôm nay chắc là có thể bói xong hết đúng không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Chắc là có thể đấy."
Cô lấy công cụ từ trong túi ra: "Đợi tôi bói xong tướng mặt cho các công nhân sẽ dùng lục hào kim tiên quẻ để xác định mấy người khả nghi này, trước ba giờ chiều chắc là có thể bói xong toàn bộ."
Hứa Quốc Cường thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Anh ta ngồi ở bên cạnh, ra hiệu cho dân cảnh bắt đầu gọi số, Tô Niệm Tinh cất công cụ đi.
Không bao lâu sau đã có công nhân đi vào.
Một lần xem bói này kéo dài tận hai tiếng đồng hồ, thẳng cho đến khi có một công nhân có tướng mặt rất kỳ lạ. Cô gỡ găng tay ra, Hứa Quốc Cường không khỏi ngồi thẳng người dậy. Đợi sau khi cô bói xong lại liếc mắt ra hiệu cho Hứa Quốc Cường.
Sau khi công nhân kia đi rồi, Hứa Quốc Cường nôn nóng hỏi: "Có phải anh ta không?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Người trộm súng không phải anh ta nhưng anh ta là một tên gián điệp!"
Cô thật sự không ngờ trong công xưởng này lại có nhiêu ngọa long phường sồ như thế, công xưởng khác cùng lắm chỉ có một đến hai tên trộm thôi, nhưng công xưởng này trộm cắp phải tính theo ổ.
Bây giờ thì sao?
Trộm cắp không bói ra được gì cả nhưng lại có gián điệp đã ẩn náu rất nhiều năm mà vẫn chưa bị bắt.
Lời nói của cô rất gây chấn động khiến toàn bộ dân cảnh có mặt trong phòng đều sững sờ rất lâu.
Con ngươi của Hứa Quốc Cường co rút lại.
Hả?
Gián điệp á?
Vậy mà trong binh công xưởng lại có gián điệp, anh ta theo bản năng lật đọc lý lịch của công nhân kia, thông tin bên trên cũng không nhiều, chỉ có tên họ, tuổi tác, giới tính, thời gian vào bộ đội, thời gian vào xưởng và tiền lương.
Thời gian vào bộ đội rõ ràng là từ hai mươi năm trước, chức vụ đã thăng lên đến trưởng khoa, một bước tiếp theo chính là phó sở trưởng.
Hứa Quốc Cường sợ hãi vô cùng, anh ta cố gắng kiềm chế cơn hãi hùng trong lòng rồi nhỏ giọng nói với Tô Niệm Tinh: "Cô đừng vội nói cho những người khác biết, tôi sẽ báo cáo với cấp trên, giờ cô cứ tiếp tục xem bói cho những công nhân khác đi nhé."
Sau đó anh ta quay người định rời đi nhưng lại nghe thấy Tô Niệm Tỉnh bảo: "Anh ta còn cả một đường dây nữa chuyên phụ trách tuồn thông tin ra bên ngoài, nằm ở số mười hai đường Cửu Đồng, biệt danh là Diều Hâu."
Hứa Quốc Cường hít một hơi thật sâu: "Cảm ơn cô, tôi nhất định sẽ tóm gọn hết bọn họ."
Tô Niệm Tinh nhắc nhở anh ta: "Không thể khai tôi ra đâu đấy."
"Yên tâm đi, tôi sẽ phái người theo dõi bọn họ." Hứa Quốc Cường đã sớm có đối sách rồi, nếu đã là gián điệp vậy chắc chắn sẽ có một đường dây hoàn chỉnh, anh ta phải lôi hết đám người này ra mới được.
Lại qua thêm một tiếng nữa, Hứa Quốc Cường vòng về, Tô Niệm Tinh lại đưa một danh sách cho anh ta.
"Đây là?" Anh ta vẫn còn hơi sững sờ.
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Mấy người này mượn danh nghĩa thu mua để tham ô tiền trong xưởng, bọn họ đã biến toàn bộ tiền của thành vàng và đang giấu trong tường gạch ở quê nhà."
Hứa Quốc Cường hít một hơi thật sâu. Đại khái thì trước đó đã bói ra được gián điệp nên lúc này gặp phải một tội danh nhẹ hơn thế khiến anh ta vẫn có thể bình tĩnh và thản nhiên.
"Tôi sẽ đi xử lý." Anh ta có hơi nghi ngờ: "Vẫn không bói ra được sao?"
Rõ ràng tên trộm này có cả một đường dây, ít nhất cũng phải có ba người phối hợp nhưng tại sao mãi vẫn chưa thể bói ra được chứ?
Dân cảnh ở bên cạnh giải thích: "Có vài công nhân xin nghỉ, cục trưởng, liệu có phải mấy người này đang giở trò không?"
Ngược lại, Hứa Quốc Cường thật sự không lường trước được loại tình huống này, anh ta kêu dân cảnh mang danh sách qua đây: "Tôi đi tìm xưởng trưởng kêu ông ta viết địa chỉ ra mới được, sau đó chúng ta sẽ đến nhà hỏi thăm.
Dân cảnh giao danh sách xin nghỉ cho anh ta, Hứa Quốc Cường lập tức cầm danh sách đi tìm người.