Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1184 - Chương 1184: Gấu Trúc

Chương 1184: Gấu Trúc Chương 1184: Gấu TrúcChương 1184: Gấu Trúc

Tô Niệm Tinh đi theo anh ta đến trước giường bệnh của tên cướp đã bị thương kia để xem bói cho đối phương.

Bọn cướp đã ngồi xe lửa đến Bảo Định, Hà Bắc rồi xuống tại một ngôi nhà dân, Tô Niệm Tinh nói lại địa chỉ cho Hứa Quốc Cường.

Hứa Quốc Cường dẫn các dân cảnh vội vàng chạy đi bắt người.

Tô Niệm Tinh hỏi giám sát Lương: "Anh thế nào rồi? Có cần anh phải lên tòa không?”

"Bên này làm ghi chép xong là hết việc rồi." Giám sát Lương nhìn cô: "Bác sĩ nói thế nào?"

"Em không sao, nhưng bệnh viện kiến nghị em lúc xuống máy bay nên nhét bịt tai." Tô Niệm Tinh cười với anh: "Ngày mai chúng ta đi rồi, chuyện đất cát để sau hãy tính vậy, bên này chỉ có như ý nguyện thôi, đợi xưởng trưởng thật sự lo liệu xong, em sẽ qua đây thanh toán nốt."

Giám sát Lương thấy cô đã có dự định rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Máy bay cất cánh vào lúc ba giờ chiều, cô không tiện nán lại thêm nữa mà dẫn các vệ sĩ rời đi, thẳng tới Tứ Xuyên.

So với Bắc Kinh thì rõ ràng Tứ Xuyên lại càng lạc hậu hơn nhiều, đi đến đâu cũng là núi, chỉ có tình hình giao thông trong đường phố là đỡ hơn được một chút.

Mà điều dễ chịu hơn ở đây là khí hậu tại Tứ Xuyên khá ấm, đến đây không cần phải mặc áo phao mà chỉ cần mặc áo len với áo khoác là được.

Sau khi xuống máy bay, bọn họ tìm một khách sạn có điều kiện tốt để dừng chân.

Bởi vì lần này không phải tới để đầu tư cho nên bọn họ cũng không liên hệ với sở đầu tư, mà dự định ngày mai sẽ đến bộ giáo dục.

"Ở Tứ Xuyên có thể đi thăm gấu trúc đấy, anh có muốn đi xem không?" Tô Niệm Tinh thấy giám sát Lương có hơi mệt nên muốn dẫn anh ra ngoài chơi, cũng không thể lo công việc mãi được.

Hai mắt của giám sát Lương sáng ngời: "Gấu trúc?"

Ở thời điểm này tại Hương Giang vẫn chưa có gấu trúc nên anh chỉ có thể nhìn thấy trên tivi hoặc là tạp chí mà thôi, gấu trúc rất đáng yêu, trên đời này không có một người nào có thể cưỡng lại được sức hút của gấu trúc.

Cho nên anh lập tức nổi lên hứng thú: "Ở đâu cớ?"

"Sở thú.' Bây giờ tai của Tô Niệm Tinh vẫn còn ù nên quyết định sẽ tới bộ giáo dục sau: "Hay là ngày mai chúng ta đến sở thú ngắm trước nhé? Thuận tiện chụp thêm mấy kiểu ảnh."

Cô nhớ là hiện tại du khách có thể chụp ảnh chung với gấu trúc, đáng tiếc là kiếp trước cô không thể bắt kịp một thời cơ tốt như vậy.

Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh dẫn một nhóm người đi thẳng tới sở thú Thành Đô.

Mười tệ là có thể vào lồng cho gấu trúc ăn và chụp ảnh.

Tô Niệm Tinh rất muốn chụp thêm mấy bức ảnh nhưng lại không yên tâm cho lắm: "Gấu trúc này có cắn người không vậy?"

"Không đâu.' Nhân viên chăm sóc tự tin đáp.

Tô Niệm Tinh trả trước năm trăm đồng, cô là nhiếp ảnh gia, trước đây cũng đã từng chụp gấu trúc rồi nhưng khi ấy chỉ có thể chụp từ rất xa. Còn bây giờ mức sống của mọi người đều không được, rất nhiều người dân đến bản thân mình còn không thể ăn no thì thôi, cho nên không có khả năng dẫn con mình tới nơi này chơi, bởi vậy mà du kích tới sở thú cực kỳ ít, còn lâu mới nườm nượp được như ba mươi năm sau này.

"Con gấu này tên là gì thế?"

"Tô Tô!" Nhân viên chăm súc đưa ít trúc cho cô để cô cho ăn.

Tô Niệm Tinh ngẩng đầu, vậy mà lại giống với họ của cô sao?

Thật có duyên quá.

"An Bác, anh ngồi bên cạnh nó đi, để em chụp ảnh cho." Tô Niệm Tinh thấy giám sát Lương nóng lòng muốn thử nhưng lại không tiến lên, cô không nhịn được mà giục.

"Hay anh chụp cho em đi, không phải em muốn cho nó ăn sao?" Giám sát Lương quả thật rất muốn sờ vào tay gấu trúc, cái tay lông đó vừa nhìn đã biết là rất mềm rồi, thật quá đáng yêu, chẳng qua là anh vẫn có thể kháng lại được sức cám dỗ này.

Tô Niệm Tinh xua tay: "Không sao, anh qua chụp đi, để em chụp cho anh trước.'

Giám sát Lương chỉ đành cầm lấy trúc rồi qua đó cho gấu trúc ăn, đợi Tô Tô không còn bài xích anh nữa thì anh mới sờ vào tai nó, đúng là mềm thật.

Tách!

Trên gương mặt xưa nay nghiêm túc của anh lộ ra nụ cười dịu dàng, Tô Niệm Tinh chụp liền mấy tấm, có ảnh cho ăn trúc, có ảnh ôm gấu trúc chụp chung, một ngồi một đứng, một đứng một bò.

Bởi vì gấu trúc thích yên tĩnh, người đông là nó sẽ nổi nóng cho nên bọn họ chỉ có thể đi vào từng người một. Sau khi Tô Niệm Tinh tiến vào cũng cho gấu trúc ăn trúc trước, sau khi làm quen rồi mới bắt đầu chụp ảnh lưu niệm với nó.
Bình Luận (0)
Comment