Chương 1186: Trường Công
Chương 1186: Trường CôngChương 1186: Trường Công
Cục trưởng gật đầu: "Có chứ."
Ông ta chỉ vào một vị trí phía đông của bản đồ: "Bên này toàn là đất cả, có thể dùng để xây trường học."
Tô Niệm Tinh chỉ nhìn mỗi bản đồ không chắc chắn là không được rồi, cho nên cô đề nghị được khảo sát thực địa, sau khi xác nhận bên đó thật sự phù hợp để xây trường học thì mới được.
Vì thế cục trưởng dẫn một nhóm người đi đến khu vực phía đông thành phố để khảo sát. Bên này quả thật có đất trống, có khả năng là đất đai quá mức cần cỗi cho nên lúa được trồng rất thưa thớt, lèo tèo.
"Huyện chúng tôi nhiều núi ít đất, rất nhiều nông dân hoàn toàn không có cơ hội bước ra khỏi núi lớn, nếu như trường học này của cô thật sự được xây dựng vậy đúng là phúc của huyện Phú Vinh chúng tôi."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn xung quanh: "Chỗ này đúng là rộng lớn thật, giá đất là bao nhiêu."
"Mảnh đất này rộng khoảng 360 mẫu, nếu cô dùng đất thương mại thì sẽ phải trả 360 vạn, còn nếu xây trường học, hơn nữa còn là trường cấp ba miễn phí cho nữ sinh vậy chúng tôi sẽ làm đơn xin ưu đãi với chính phủ, chỉ khoảng năm mươi vạn là có thể mua được.
Cộng thêm phải xây tòa nhà dạy học cho trường nữa, mất cũng khoảng năm mươi vạn nữa, vậy tổng cộng khoảng một trăm vạn là đủ rồi."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn ông ta tận mấy lần với vẻ ngạc nhiên. Đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp được người chủ động giảm giá đấy.
Cô vừa định cảm ơn thì lại nghe đối phương nói: "Chẳng qua, chỉ sợ là trường học tư nhân sẽ không xin được ưu đãi này đâu, nếu như đổi thành trường công thì chắc hẳn không thành vấn đề."
"Trường công?” Tô Niệm Tinh sững sờ.
"Đúng! Trường công do chính phủ cấp phát và cũng tiếp nhận cả tư nhân quyên tặng nữa” Cục trưởng giải thích với cô: "Thật ra vào năm ngoái, cục giáo dục chúng tôi đã sớm bàn bạc muốn xây một trường cấp ba nữ sinh rồi nhưng bây giờ phía chính phủ đang rất áp lực.
Bên trên không chịu phê duyệt ý kiến, nếu như khoản chi tiêu giai đoạn đầu do cô Tô phụ trách, vậy sau này đợi khi áp lực của chính phủ giảm đi rồi cũng sẽ đầu tư vào nhiều hơn."
Nếu đổi thành làm ăn thì đây có khác gì vẽ cái bánh to đâu.
Chẳng qua, Tô Niệm Tinh đầu tư vào trường học này không phải để kiếm tiền, nếu như bên trên thật sự có thể đầu tư vào ít tiền vậy cho dù chỉ là miễn giảm một vài chính sách cho trường học thì cũng đã có thể giúp được nhiều người hơn rồi.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: "Nếu làm thành trường công vậy công trình giao lại cho ai làm?”
"Nếu cô Tô bằng lòng toàn quyền phụ trách thì cục giáo dục chúng tôi cũng sẽ bớt việc hơn. Nói thật thì trước đó không xây trường được cũng là vì tiền vốn không đủ.' Tuy rằng cục trưởng đặt vấn đề giáo dục lên hàng đầu nhưng cũng không có nghĩa ông ta là thư sinh không để ý đến chuyện bên ngoài.
Trái ngược lại, ông ta cũng rất am hiểu nhân tình thế thái.
Rõ ràng Tô Niệm Tinh không tin tưởng người ngoài, lo lắng có người sẽ ăn chặn và tham nhũng từ trong này, mà ông ta cũng không muốn chuyện tốt biến thành chuyện xấu, khiến cho người thật sự muốn làm việc thiện cảm thấy chạnh lòng, cho nên ông ta mới lập tức giao lại việc này cho cô giải quyết.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Được chứ, tôi sẽ tìm người phụ trách, còn ông giúp tôi làm thủ tục là được."
"Không thành vấn đề." Cục trưởng sảng khoái đồng ý.
Nếu như chuyện này thật sự thành công thì cũng có một phần công lao của ông ta, vì thế ông ta cũng rất vui lòng giúp đỡ.
Thậm chí ông ta còn đề nghị: "Có thể để cô đảm nhiệm chức hiệu trưởng nhiệm kỳ đầu tiên, cô cũng là nữ giới, lại có nhiều sản nghiệp ở Hương Giang như thế, vậy cũng được tính là một tấm gương sáng cho các em học sinh."
Tất nhiên là ông ta không có khả năng nói với các nữ sinh rằng Tô Niệm Tinh khởi nghiệp từ nghề xem bói, mà chỉ có thể tuyên truyền về sản nghiệp dưới tên cô để làm tấm gương cho các học sinh.
Thương lượng chỉ tiết với cục trưởng xong, một nhóm người Tô Niệm Tinh lại trở vê khách sạn.
Giám sát Lương nghe mà lú hết cả não, tiếng phổ thông của anh rất bập bẹ mà vừa rồi hai người này còn dùng tiếng địa phương nói chuyện, mười câu thì có đến năm câu là anh không hiểu được nên hoàn toàn không thể chen miệng vào.
Sau khi vê khách sạn, anh không nhịn được mà hỏi: "Em có định giữ lại không?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu, sau đó nói lại nguyên văn lời của cục trưởng ra cho anh nghe.