Chương 1190: Nếu Bọn Họ Còn Tới Gây Sự Nữa Thì Tôi Sẽ Đuổi Họ Đi
Chương 1190: Nếu Bọn Họ Còn Tới Gây Sự Nữa Thì Tôi Sẽ Đuổi Họ ĐiChương 1190: Nếu Bọn Họ Còn Tới Gây Sự Nữa Thì Tôi Sẽ Đuổi Họ Đi
"Ha ha, không phải tôi nói, là tôi đột nhiên nhớ ra một mẩu truyện nên chia sẻ cho các anh nghe thôi, chứ nguyên tác không phải tôi à."
Sau khi cười đùa một trận, bầu không khí nhanh chóng sôi nổi hẳn lên.
Sau khi về đến khách sạn ăn cơm, bọn họ lại nhận được lời mời đi họp từ cục giáo dục.
Cha Tô đã bị nhóm người thân dẫn đi, cục trưởng thì tìm tới đây kêu Tô Niệm Tinh đừng lo lắng: "Nếu bọn họ còn tới gây sự nữa thì tôi sẽ đuổi họ đi."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười với ông ta: "Được."
Sau khi bàn xong phương án hợp tác, phía bên Tô Niệm Tinh giao khoản chi giai đoạn đầu ra, như vậy bọn họ cũng tiện trở về chuẩn bị vật liệu.
Phía bên cục trưởng cũng đảm bảo trong vòng một tuần sẽ hoàn thành hết toàn bộ thủ tục, sau đó có thể khai công ngay.
Tô Niệm Tinh để lại số điện thoại liên lạc cho bên hợp tác, chuyện còn lại sẽ do công ty kiến trúc này tới phụ trách.
Ngày hôm sau, cô dẫn một nhóm người giám sát Lương tới Cửu Trại Câu.
Quả nhiên giống như cô dự đoán, phong cảnh ở nơi này đẹp hơn sau này nhiều, hồ nước trong veo xanh biếc, núi non xung quanh xanh ngắt một màu, trông rất giống một bức tranh sơn thủy, thác nước như ẩn như hiện, giống một dải lụa mờ ảo thả từ trên trời xuống.
Kiếp trước cô đến Cửu Trại Câu vào mùa thu, khi ấy rừng cây trông giống một đại dương rực rỡ sắc màu, lá cây màu vàng xen lẫn với những chạc cây màu đỏ tạo nên một khung cảnh đa sắc màu...
Lúc này đang là mùa xuân nhưng phong cảnh cũng không thua kém gì mùa thu, tuy rằng lá cây không phải là màu vàng hết nhưng trong màu xanh lại xen lẫn với màu vàng, còn kèm thêm cả đỉnh núi trùng điệp ở cách đó không xa, các tâng chồng lên nhau trông giống một bức tranh thủy mặc đẹp mắt.
"Chỗ này đẹp quái" Giám sát Lương nhìn đến ngây người: "Chẳng trách mà em lại nói chỗ này đẹp không giống nhân gian, vì nó còn đẹp hơn cả tiên cảnh. Thế này phải báo cho A Hạo biết mới được, mấy phong cảnh mà anh ta quay nào có đẹp chứ, đây mới là phong cảnh chân chính, là cảnh đẹp mà đại †ự nhiên ban tặng cho.”
Những vệ sĩ khác cũng nhìn đến say sưa, Đại Đao có trình độ văn hóa không cao nên chỉ có biết "đẹp quá” mà thôi.
Đúng lúc này, có tiếng khóc thút thít truyền ra. Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy một cô gái đeo giỏ mây đang ngồi xổm dưới đất khóc. Lúc mới tới đây cô cũng đã nhìn thấy cô gái này rồi, đó là một cô gái trẻ bán hàng.
"Em sao thế?" Cô ngồi xuống bên cạnh đối phương.
Cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, làn da ngăm đen, đại khái là vì gió thổi nên hai gò má đỏ rực. Quanh cổ cô ta quàng một chiếc khăn màu đỏ có hoa nhí, đang nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ bối rối, khi nghe thấy câu hỏi của cô, cô gái lau nước mắt, nhỏ giọng đáp: "Vừa rồi có một du khách đưa cho em một trăm đồng, em tìm tiền lẻ trả cho anh ta, nhưng vừa rồi mới phát hiện ra anh ta đưa tiền giả."
Tô Niệm Tinh trợn tròn mắt, vội vàng đứng dậy nhìn xung quanh: "Em có biết anh ta đang ở đâu không?” Lúc này, người tới đây du lịch cũng không nhiều, chỉ liếc mắt nhìn một cái là thấy hết ngay.
"Không biết, chắc là đi rồi." Cô gái cúi gục đầu: "Cha em đang bệnh, em không tìm được việc nên chỉ đành qua bên này bán ít đồ để kiếm tiền cho gia đình, giờ em về nhà biết phải nói thế nào đây?"
Cô gái lại bắt đầu khóc, lần này, Tô Niệm Tinh lại không hề đồng cảm: "Cha em đang bị bệnh?"
Cô gái gật đầu.
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho cô gái đưa đồng tiền giả cho mình xem, cô gái không hiểu gì cả nhưng vẫn lấy tiền ra khỏi túi áo và đưa cho cô.
Đám người giám sát Lương nghe thấy động tĩnh ở bên này cũng không buồn ngắm phong cảnh nữa: "Sao thế?"
Tô Niệm Tinh không trả lời câu hỏi của anh mà giơ tờ tiền ra dưới ánh mặt trời để soi, chữ không đổi màu, đúng là tiên giả thật rồi.
Cô trả lại tờ tiên cho đối phương: "Năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu ạ.' Đại khái là có đông người như vậy nên cô gái có hơi mất tự nhiên, cô ta liếc mắt nhìn xung quanh, định rời đi.
Tô Niệm Tinh nhìn cô ta với vẻ nghi ngờ: "Em không thi đỗ cấp ba?"
Cô gái cắn môi: "Em đỗ rồi nhưng cha em đang bị bệnh, gia đình không thể chu cấp được cho em nên phải nghỉ học."
Tô Niệm Tinh nhìn cô ta chằm chằm rồi nói chắc như đinh đóng cột: "Cha em không hề bị bệnh."