Chương 121: Thời Cơ Chưa Tới
Chương 121: Thời Cơ Chưa TớiChương 121: Thời Cơ Chưa Tới
Cô chỉ có thể tìm một chỗ dựa cho mình, đây là sự lựa chọn không đen thì trắng, không có khả năng vẹn toàn cả đôi đường.
Bà A Hương sững sờ rồi cũng lập tức phản ứng lại được.
Phải ha, sao bà ta lại quên mất anh Bưu cơ chứ, vị đó không hề thua anh Hổ một chút nào, thủ đoạn cũng tàn nhãn lắm.
Giám sát Lương nghe được lời của Tô Niệm Tinh, lúc này mới phản ứng lại được đối phương muốn khiến anh nợ cô một nhân tình, tương lai cũng tiện lấy anh ra làm bia đỡ đạn.
Anh lập tức đảm bảo: "Yên tâm đi, chỉ cần cô có thể giúp tôi tra ra được thân phận của nạn nhân, sau này chỉ cần cô không phạm pháp thì không ai dám bắt nạt cô."
Quyền lực của cảnh sát Hương Giang vẫn rất lớn, đặc biệt là qua vài năm nữa sẽ "trở về", mấy người lăn lộn trong thế giới ngâm đều biết nội địa không có khả năng chấp nhận sự tồn tại của xã hội đen cho nên người hơi thông minh một chút đều sẽ nghĩ đủ mọi cách để tẩy trắng, còn người không khôn khéo thì lại nghĩ cách di dân ra nước ngoài ngay cho xong.
Tô Niệm Tinh cảm ơn giám sát Lương rồi ngồi lên xe của đối phương đến Vịnh Đồng La.
Giám sát Lương dẫn Tô Niệm Tinh đi vào tổ trọng án, toàn bộ thành viên của tổ trọng án đều qua đó vây xem.
"Sir Lương, thế này là sao vậy?"
"Có phải cô có thể cung cấp được manh mối không?" Quan Thục Huệ nhỏ giọng hỏi Tô Niệm Tinh: "Cô tới đồn cảnh sát là vì có liên quan đến vụ án sao?"
Tô Niệm Tinh còn chưa trả lời thì Đại Lâm đã hỏi: "Đại sư, lần trước cô xem bói cho tôi thật sự chuẩn sao?" Anh ta lén liếc mắt nhìn Quan Thục Huệ: "Sao tôi cứ cảm thấy không linh đến vậy nhỉ?"
Quan Thục Huệ bị anh ta nhìn mà chẳng hiểu tại sao.
Tô Niệm Tinh thì thản nhiên đáp: "Thời cơ chưa tới."
Giám sát Lương ngắt ngang cuộc đối thoại vô nghĩa của mọi người: "Tôi tới tìm cô ấy xem bói, chuyện này không thể đồn ra ngoài, bằng không sẽ ảnh hưởng đến danh dự của đội cảnh sát, mau ngậm miệng lại hết đi."
Mọi người đồng loạt làm ra động tác kéo khóa nhưng trong ánh mắt của bọn họ lại tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Không ngờ, không ngờ...
Xưa nay sir Lương vẫn luôn khinh thường bói toán nhưng lần này lại chủ động chấp nhận ý kiến của mọi người, mời thầy bói tới đây, trên mặt mọi người hiện lên vẻ vui sướng.
Nhưng đúng lúc này, giám sát Lương lại hắt cho một xô nước lạnh: "Mấy cô cậu cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, vừa rồi trên đường tới đây tôi cũng đã hỏi qua rồi, nghề bói toán này không xem cho người chết, lân này cô ấy phá lệ chưa chắc đã có thể bói ra được gì."
Mọi người vô cùng thất vọng nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ đành coi ngựa chết thành ngựa sống mà khám.
Trong phòng pháp y, Mạc Hoài Vũ đang giải phẫu thi thể nằm trên đó, trước đó chỉ là khám nghiệm sơ bộ còn một vài miệng vết thương ẩn vẫn cần thời gian mới có thể hiện ra được, anh ta cần phải khám nghiệm lại lần hai. Tô Niệm Tinh và giám sát lương đứng ở phòng thay và để đồ, thông qua tấm kính màu trắng trông thấy người đàn ông làm việc nghiêm túc. Vẻ mặt của anh ta vô cùng chuyên chú giống như đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Tố chất tâm lý của người này thật sự rất mạnh, người bình thường nhìn thấy thi thể của đồng loại sẽ ngay lập tức nôn mửa, mắc ói, nhưng anh ta thì lại có thể giữ nguyên tâm thái bình tĩnh.
Giám sát Lương thấy sắc mặt của Tô Niệm Tinh thoáng cái trở nên trắng bệch, anh đưa áo blouse cho cô rồi vỗ nhẹ lên lưng cô một cái: "Tôi đã kêu cậu ấy che những bộ phận khác lại rồi, cô chỉ cân chuyên chú xem tay là được.
Tô Niệm Tinh liếm môi, cô không chỉ phải xem mà còn phải sờ vào tay nữa, trước đây chỉ mải lo đến phiền phức của anh Bưu nên đến bây giờ mới phản ứng lại được, mình phải tiếp xúc không khoảng cách với thi thể cơ mà, a aa, thật đáng sợ.
Nội tâm của cô từ chối nhưng chân lại hoàn toàn không di chuyển, giống như bức tượng đá đứng nguyên tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Cô máy móc nhận lấy áo blouse, thậm chí còn không nghĩ đến việc mặc lên người.
Giám sát Lương dặn dò Tô Niệm Tinh xong lập tức tiến vào trong tìm Mạc Hoài Vũ.
Cả người Mạc Hoài Vũ đều sững sờ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Niệm Tinh ở bên ngoài mà giận dữ vô cùng: "Anh nói đùa kiểu gì thế, em cũng chưa từng nghe nói có thầy bói nào xem bói cho người chết cả. Trước đó không phải anh không tin hay sao? Sao đột nhiên lại quay ngoắt thái độ như vậy?"