Chương 1213: Tôi Là Quách Đại Phú
Chương 1213: Tôi Là Quách Đại PhúChương 1213: Tôi Là Quách Đại Phú
Ông chủ xưởng than ở bên trong đáp vọng ra một tiếng: "Tôi là Quách Đại Phú!"
Đám người tự động tránh ra một con đường, Lâm Kiến Quốc trông thấy Tô Niệm Tinh và giám sát Lương mà cũng sững sờ, anh ta gật đầu với họ một cái rồi mới nhìn ông chủ xưởng than: "Chúng tôi nhận được một vụ bắt cóc tống tiên, nghe nói ba hôm trước anh đã bị người bắt cóc và đã mất hai trăm vạn. Giờ chúng tôi đã bắt được người, mong anh đến đồn cảnh sát nhận diện người."
Ông chủ xưởng than lập tức rút phăng cái kim truyền nước trên người ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Kiến Quốc: "Thật hả?"
"Đúng, nhưng tiền đã bị bọn bắt cóc tiêu mất một phần rồi, chỉ còn lại 180 vạn."
Trong vòng ba ngày tiêu hết hai mươi vạn, nhóm bắt cóc này tiêu xài đúng là hoang thật sự.
Trong lòng Quách Đại Phú oán thầm nhưng có thể tìm được phần lớn về đã là trời ban ơn rồi, không thể yêu cầu quá nhiều.
Ông ta nôn nóng gật đầu: "Được, bây giờ tôi sẽ đi theo anh đi nhận người."
Ông ta vừa mới bước được hai bước lại đột nhiên nhớ ra gì đó mà quay đầu bắt lấy tay Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô bói toán chuẩn thật đấy, cô nói có thể lấy về được hơn phân nửa, đúng là thật luôn này."
Sau đó ông ta vẫy tay với trợ lý, trợ lý lập tức nhét một bao lì xì vào trong tay Tô Niệm Tinh: “Đại sư, đừng khách sáo."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười với ông ta: "Không có gì." Những người khác lại nháo nhào thảo luận: "Vậy mà còn có thể tìm được nữa sao? Cảnh sát ở Thâm Quyến giỏi thế á?"
"Ở quê chúng tôi có hộ gia đình bị mất trộm, mất hơn ba vạn đồng lận, cảnh sát qua bên đó điều tra tới điều tra lui hết nửa năm, cuối cùng ngay cả bóng dáng tên trộm cũng không tìm được luôn."
"Ai nói không phải chứ."
Những người khác cũng muốn đi theo nhưng Lâm Kiến Quốc kêu bọn họ đừng theo nhiều: "Đồn cảnh sát không tiện tiếp đón nhiều người như vậy, các người phái hai người nhà đi cùng là được.
Vì thế, Quách Thúy Hoa và trợ lý đi cùng. ...
Sau khi một nhóm người Quách Đại Phú rời đi, Tô Niệm Tinh cũng dự định rời khỏi phòng bệnh này, cô còn phải đi tham quan xưởng thực phẩm nữa cho nên mới gật đầu với mọi người một cái, vừa định tạm biệt và rời đi thì lại bị vợ của Quách Đại Phú gọi lại: "Đại sư, tôi cũng muốn mời cô xem bói một quẻ."
Vừa vặn Tô Niệm Tinh vẫn còn một quẻ nữa nên gật đầu đồng ý: "Được chứ, bà muốn bói về chuyện gì?"
Vợ của Quách Đại Phú - Kim Hồ Điệp vẫy tay về phía đối diện, một người đàn ông trẻ tuổi lập tức bị đẩy đến trước mặt Tô Niệm Tinh.
"Đây là em trai tôi, mấy năm nay nó nó đang mở một cửa hàng nhưng cứ luôn xuất hiện đủ các loại vấn đề khác nhau. Hoặc là hàng nhập vào có giá quá cao nên không bán được, hoặc là kiểu dáng chọn không được tốt, mãi mà không kiếm được tiền. Tôi muốn nhờ đại sư bói cho nó một quẻ, xem nó phải kinh doanh cái gì mới có thể kiếm được tiền."
Vợ của nhà giàu có cũng không dễ làm tí nào, đặc biệt là nhà chông khởi thế, nhà mẹ đẻ vẫn luôn kéo chân. Vì muốn em trai có triển vọng hơn bà ta cũng thường xuyên tiếp tế cho em mình lập nghiệp.
Nhưng lần nào cũng như ném tiền qua cửa sổ vậy, sau bao nhiêu lần, bà ta bắt đầu nản chí, muốn tìm một công việc ổn định cho em trai, có lẽ như thế cũng tốt hơn.
Chỉ là vừa vặn gặp được Tô Niệm Tinh nên mới muốn nhờ đối phương xem cho một quẻ, biết đâu lại có khả năng tìm được cách kiếm tiền.
Khách hàng tới tìm cô xem bói về sự nghiệp xưa nay vốn không nhiều, lúc này, Tô Niệm Tinh cũng nổi lên hứng thú, cô nhìn chằm chằm vào tướng mặt của người đàn ông trước mặt và quan sát cẩn thận.
Kim Yến Châu đại khái là một người có tính cách dễ xấu hổ, tướng mạo không xinh đẹp bằng chị gái mà ngược lại còn hơi e thẹn và ngại ngùng, bị Tô Niệm Tinh nhìn thẳng vào mặt quan sát khiến anh ta có hơi mất tự nhiên, theo bản năng sờ mũi mình.
Tô Niệm Tinh lắc đầu với bên nhà nữ: "Cả đời này của em trai bà không có số phát tài to đâu, anh ta không thích hợp lập nghiệp, một đời này cứ yên phận đi làm thuê cũng không tôi."
Sắc mặt của Kim Hồ Điệp không được tốt cho lắm nhưng cũng biết chuyện này không liên quan gì đến đại sư, bà ta đang định móc tiền ra thì lại nghe thấy Tô Niệm Tinh bổ sung thêm một câu: "Hiện giờ em trai bà không để ý đến chuyện tiền nong đâu, tôi thấy đỉnh đầu của anh ta có màu xanh, chắc là vợ anh ta đã ngoại tình rồi."