Chương 1220: Sao Cô Lại Sống Chật Vật Như Vậy
Chương 1220: Sao Cô Lại Sống Chật Vật Như VậyChương 1220: Sao Cô Lại Sống Chật Vật Như Vậy
Nhưng hai vạn đồng đó là thật. Ông ta đưa cho cô ta một ống thuốc, kêu cô ta đưa nó vào trong cơ thể, nếu mang thai được thì sẽ cho hai vạn đồng.
Chuyện sau đó rất thuận lợi, cô ta đã mang thai và sinh hạ đứa bé, cũng thuận lợi nhận được hai vạn đồng, nhưng cô ta không ngờ đối phương hoàn toàn không cần đứa trẻ.
"Hai vạn đồng này là toàn bộ chi phí để tôi sinh con và nuôi con." Giọng điệu của người phụ nữ tràn đầy vẻ hối hận không nói nên lời.
Cô ta vốn cho rằng hai vạn này chỉ là để giúp mình đẻ con thôi, nhưng không ngờ đối phương hoàn toàn không muốn nuôi. Cô ta phải chăm một đứa bé, đến ngay cả đi lấy chông cũng không thể chọn được một người có điều kiện tốt.
Có thực khách cảm thấy hai vạn đồng đã là rất nhiều rồi: "Vậy sao cô lại sống chật vật như vậy?"
"Tôi chuyển hộ khẩu đến Thâm Quyến rồi xây một căn nhà gạch ở nông thôn để trú chân, tiên đã tiêu hết sạch rồi." Người phụ nữ đã mang thai đứa bé chín tháng mười ngày nên hiển nhiên không nỡ bỏ nó, cô ta muốn tìm người đàn ông kia để chịu trách nhiệm.
Các thực khách cảm thấy người phụ nữ này biết rõ đối phương đã kết hôn mà còn giúp người ta mang thai mà đẻ con, bây giờ gặp báo ứng này đúng là đáng đời.
Người phụ nữ cũng hối hận lắm, nhưng có hối hận thế nào thì cũng đã muộn rồi.
Tô Niệm Tinh nắm lấy tay của cô ta rồi nhanh chóng nhìn từ đầu đến cuối video: "Vị phú hào đó là phú hào giàu nhất ở Thâm Quyến. Cô có tới tìm ông ta cũng vô dụng cả thôi, khi ấy cô đã ký vào điều khoản miễn trách nhiệm rồi, nói cách khác là ông ta cung cấp miễn phí tinh trùng cho cô rồi xuất phát từ ý nghĩa nhân đạo mà cho cô hai vạn đồng tiền chỉ tiêu. Ông ta không phải là cha của đứa bé cho nên không có nghĩa vụ pháp luật."
Trong nước cũng có hiến tặng tinh trùng, chủ yếu là cung cấp cho những cặp cha mẹ không có tinh trùng, một bên cung cấp tỉnh trùng không phải gánh vác bất cứ trách nhiệm gì hết. Đừng nói là kiện lên tòa ở nội địa không thể thắng được mà có đổi thành bất cứ một quốc gia nào cũng không thể kiện thắng được.
Có người không hiểu cho lắm: "Nhà giàu nhất Thâm Quyến sao? Vậy tại sao ông ta lại không chịu nhận con trai của mình?”
"Đúng rồi đó."
"Tôi nhớ nhà giàu nhất Thâm Quyến cũng có con trai thì phải? Hình như ba đứa lận, người ta có thiếu con trai đâu. Tin tức đó hoàn toàn là giả đấy, chỉ lừa được mấy cô gái trẻ vô tri thôi."
Các thực khách nháo nhào lên thảo luận, còn bày tỏ quan điểm riêng của mình.
Ánh mắt khiển trách của vô số người rơi lên người người phụ nữ khiến gương mặt của cô ta đỏ bừng lên, rất muốn quay người rời đi, nhưng cô ta lại không cam tâm.
Cô ta đấu tranh một lúc rất lâu mới hỏi Tô Niệm Tinh: "Tại sao ông ta lại làm như vậy?”
Rõ ràng là con của mình mà tại sao lại không chịu nhận, nếu không có tiên thì cũng thôi đi, nhưng rõ rành rành ông ta có tiền như thế nhưng tại sao lại muốn để con trai của mình đi theo cô ta chịu khổ chịu mệt chứ?
"Có vài người đàn ông mắc chứng sinh sản, thích gây giống khắp toàn bộ thế giới nhưng lại không muốn phải gánh vác trách nhiệm, hiểu chưa?" Tô Niệm Tinh thốt ra một câu kinh người rồi lại ném thêm một trái bom nữa: "Hơn nữa, ông ta tổng cộng đã có hơn bốn trăm đứa con riêng trên khắp cả nước rồi, cô không phải là ngoại lệ đâu."
Ôi trời ơi! Đây chắc chắn có thể gọi là một tin tức bùng nổ rồi.
Hai mắt Đại Đao lóe sáng, trong lòng điên cuồng hô to: Nếu là ở Hương Giang, kiểu gì cũng lên tiêu đề trang nhất.
Đến ngay cả giám sát Lương có hiểu biết sâu rộng, đã từng phá qua vô số vụ án, cũng đã từng gặp qua đủ thể loại người cũng như bị sét đánh trúng, thật lâu sau vẫn không nói nên lời được: "Trên đời này còn có loại người này nữa sao?"
Các thực khách cũng vô cùng kinh hãi, bọn họ châu đầu ghé tai thảo luận.
Tất cả mọi người đều đang hóng hớt về tin tức này, chỉ có mỗi đứa bé là chuyên tâm ăn bột trong hộp cơm, đợi đến khi da bụng căng phồng lên rồi, người phụ nữ mới cầm khăn tay lau miệng cho con, rồi sau đó mới ôm đứa bé chen ra khỏi đám người, đeo địu vào rời đi.
Tô Niệm Tinh nhìn một đồng trong lòng bàn tay, đang định gọi chủ quán ra tính tiền thì những thực khách khác lại kéo nhau chen chúc về bên này.
"Đại sư, tôi muốn mời cô xem một quẻ!”
"Đại sư, xem cho tôi một quẻ với."