Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1228 - Chương 1228: Đứa Con Ngày Xưa Của Chú Vẫn Chưa Chết Đâu

Chương 1228: Đứa Con Ngày Xưa Của Chú Vẫn Chưa Chết Đâu Chương 1228: Đứa Con Ngày Xưa Của Chú Vẫn Chưa Chết ĐâuChương 1228: Đứa Con Ngày Xưa Của Chú Vẫn Chưa Chết Đâu

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Cô ta đã tin vào nỗi khổ của cha mẹ ruột, hơn nữa, còn đơn phương tình nguyện cho rằng năng lực của chú thím không được, hà khắc với cô ta. Nếu như không có chú thím nuôi cô ta thì cô ta có thể đến một gia đình có điều kiện tốt hơn, cô ta đã hỏng từ gốc rễ rồi chú ạ."

Khóe miệng chú Minh lộ ra vẻ châm biếm: "Không phải cô ta tin vào nỗi khổ tâm của cha mẹ ruột đâu mà là cô ta đã bị tiền tài che mờ mắt thì có, cho rằng bọn họ sẽ chia tài sản cho cô ta.

Nhưng cô ta cũng không thèm nghĩ thử mà xem, cha mẹ ruột của cô ta vẫn còn ba đứa con nữa, làm sao có khả năng đến lượt cô ta được chứ!

Rõ ràng là vì cô ta đã thi đỗ đại học, có tương lai, có thể tìm được một công việc tốt, có thể giúp đỡ gia đình, nhưng cứ cố tình cô ta lại không nhìn ra được, đáng kiếp cô ta bị lừa thôi!"

Suy cho cùng thì đó cũng là đứa trẻ mà mình nuôi lớn nên chú Sáu làm sao có thể tùy tiện cắt đứt tình nghĩa cha con được chứ, nước mắt không kìm được mà chảy ra.

Tô Niệm Tinh đột nhiên nói: "Thật ra, đứa con ngày xưa của chú vẫn chưa chết đâu."

Chú Minh ngây người: "Hả? Chưa chết á?"

Chú Sáu cũng sững sờ, theo bản năng phản bác: "Không thể nào! Nếu vẫn chưa chết vậy vợ tôi không có khả năng không nói cho tôi biết."

"Thì bản thân thím ấy cũng có biết đâu, làm sao mà nói cho chú biết được?" Tô Niệm Tinh nhún vai.

Khi ấy thím Sáu sống chết không chịu bỏ đứa bé này, cha mẹ bị bà ta ép đến mức không còn cách nào khác, chỉ có thể để bà ta đẻ ra nhưng sau khi đẻ ra, bọn họ lại nói với bà ta rằng đứa trẻ đã chết yểu.

Thím Sáu cho là thật, còn tưởng mình với bạn trai thật sự không có duyên phận cho nên mới chọn nghe lời cha mẹ, chia tay với ông ta rồi gả cho người khác.

"Vậy tại sao cha mẹ vợ không nói cho chúng tôi biết? Bọn họ biết rõ chúng tôi đã phải chịu khổ như thế nào vì muốn có một đứa con cơ mà." Chú Sáu không hề căm ghét cha mẹ vợ vì lúc đầu đã không gả con gái họ cho mình, dù sao thì điêu kiện của ông ta khi ấy cũng không được tốt thật.

Nhưng sau khi bọn họ kết hôn rồi, tại sao cha mẹ vợ vẫn phải giấu kín chân tướng chứ?

"Vì đứa bé đó vừa mới chào đời đã bị sứt môi, hơn nữa còn được người nhận nuôi rồi. Bọn họ muốn tìm được đứa bé trước rồi mới nói cho chú thím biết, đáng tiếc là họ xảy ra tai nạn giao thông, còn chưa kịp nói cho chú thím thì đã chết rồi." Tô Niệm Tinh nhún vai.

Lý do này cũng coi như hợp lý nhưng hợp lý vẫn hoàn hợp lý, chú Sáu vẫn không có cách nào chấp nhận được, cả người run lên.

Chú Minh đỡ ông ta: "Ông đừng ngất xỉu ở đây, phải hỏi xem đứa bé đang ở đâu trước đã chứ?"

Chú Sáu vừa định mở miệng thì đột nhiên nhớ ra Tô Niệm Tinh có nói "đứa bé đã được nhận nuôi,' một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu ông ta, trái tim đang kích động của ông ta lập tức lạnh hẳn đi.

"Ngây người ra đó làm gì?" Chú Minh giục ông ta, thấy ông ta không có phản ứng gì mới quay đầu nhìn về phía Tô Niệm Tinh.

Tô Niệm Tinh lại nhìn chú Sáu. Vẻ mặt của đối phương lại khổ sở: "Bọn họ vất vả nuôi đứa nhỏ khôn lớn, giờ tôi đến cửa nhận lại con, còn không phải là qua cầu rút ván hay sao? Tôi làm thế cũng có khác gì với cha mẹ ruột của Giai Dĩnh đâu cơ chứ."

Chú Minh và Tô Niệm Tinh đưa mắt nhìn nhau.

Chú Minh sốt ruột: "Nhưng ông cũng không cố tình không nuôi đứa nhỏ, rồi nó sẽ hiểu cho ông thôi mà."

Chú Sáu cố chấp không chịu: "Tôi không muốn quấy rầy cuộc sống của nó.'

Chú Minh cảm thấy ông ta quá cứng ngắc: "Người khác đã tới quấy rây cuộc sống của ông rồi mà ông còn suy nghĩ cho người chẳng liên quan gì nữa, hà tất phải lương thiện như vậy? Trên đời này người tốt sẽ không được báo đáp đâu."

Ông ta tức giận nói lung tung khiến chú Sáu vốn lòng dạ thiện lương lại có suy nghĩ của mình không lên tiếng nữa.

Tô Niệm Tinh thì lại bảo: "Nhưng cha mẹ nuôi của cô ta cũng đâu có tốt với cô ta."

Chú Sáu ngẩng phắt đầu lên nhìn cô: "Không tốt? Không phải đã làm phẫu thuật sứt môi cho nó rồi hay sao?”

"Cháu không nói vậy nha." Tô Niệm Tinh nhún vai: "Phẫu thuật sứt môi của cô ta là do cha mẹ vợ của chú quyên góp tiên cho viện phúc lợi, sau này kỹ thuật phát triển rồi nên cô ta mới có thể làm, chứ cũng không phải công lao của cha mẹ nuôi đâu. Sau này bọn họ cũng có con riêng của mình cho nên càng không tốt với con gái của chú hơn."
Bình Luận (0)
Comment