Chương 1258: Có Chuyện Gì Thế
Chương 1258: Có Chuyện Gì ThếChương 1258: Có Chuyện Gì Thế
Cô nhiều lần dặn dò chú An phải giữ bí mật: "Đợi bắt được hung thủ đã rồi nói sau."
Chú An vốn còn định khoe khoang với những người khác, nhưng sau khi nghe được câu này cũng chỉ có thể kiềm chế tâm trạng.
Trở về đường Paterson, Tô Niệm Tinh đến cửa hàng của mình, rất nhanh là các hàng xóm đã tiến vào, mọi người cùng nhau nói chuyện và uống trà, thi thoảng có khách ghé vô, Tô Niệm Tinh hỏi ý kiến của khách hàng có muốn riêng tư thì vào phòng riêng bên trong, còn nếu không để ý vấn đề riêng tư thì ở bên ngoài xem bói.
Sau khi tiễn một vị khách đi xong, bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào náo nhiệt, các hàng xóm đồng loạt chạy ra ngoài hóng hớt.
Tô Niệm Tinh đứng ở cửa thò đầu ra ngoài nhìn: "Có chuyện gì thế?"
Đại Đạo ra ngoài lượn một vòng, sau khi trở về mới nói với cô là tổ trọng án đã vào tòa nhà đối diện bắt người.
Anh ta vừa dứt lời thì Tô Niệm Tinh trông thấy Đại Lâm áp giải một người đàn ông đi ra khỏi tòa nhà, truyền thông bấm máy tách tách rồi đi lên phỏng vấn mấy tổ viên này, hỏi bọn họ tình hình thế nào.
Ngụy Tuấn Thông không để ý đến mấy truyền thông đó mà chỉ gọi các điều tra viên dẫn nghi phạm lên xe cảnh sát.
Người đã đi hết rồi, náo nhiệt cũng dần tản đi.
Chú An bắt đầu hồ hởi khoe khoang với các hàng xóm rằng người kia chính là hung thủ thật sự đã hại bảy người tự sát. Truyên thông nghe thấy ông ta biết được nội tình mới vội vàng bao vây ông ta.
Chú An sợ gây chuyện nên không dám nói nhiêu hơn, đành khéo léo từ chối bài phỏng vấn của bọn họ.
Sáng ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh vừa đến cửa hàng xem bói cho khách thì Đại Lâm hào hứng chạy tới tìm cô, còn đặc biệt đi đường vòng mua một chiếc bánh gato nữa.
"Đại sư, mời riêng cô đó." Chắc chắn là không xin được phí chuyên gia rồi nên Đại Lâm chỉ có thể tự móc tiền túi ra mua quà để bày tỏ lòng biết ơn.
Tô Niệm Tinh hỏi anh ta điều tra đến đâu rồi: "Hung thủ đã khai nhận chưa?"
Đại Lâm tươi cười hớn hở: "Mới đầu anh ta không chịu khai nhận nên chúng tôi bắt đầu thay phiên nhau thẩm vấn, sau một buổi tối cuối cùng anh †a cũng chịu khai."
Anh ta đã xúi giục mười ba người tự sát và có bảy người thành công, sáu người còn lại không nỡ chết, cho dù cuộc sống có khó khăn đến thế nào thì cái chết vẫn là một chuyện rất khó. Mấy người may mắn còn sống sót này chính là nhân chứng, họ sẽ ra mặt làm chứng tố cáo anh ta.
Chú Minh chen vào trong: "Tại sao anh ta lại muốn xúi giục người khác tự sát vậy?"
"Người xấu còn cần lý do nữa sao?" Đại Lâm thở dài một tiếng.
Anh ta bận rộn suốt cả một đêm, chỉ mới tiếp chuyện bọn họ được vài ba câu đã ngáp ngắn ngáp dài, Tô Niệm Tinh kêu anh ta mau về nhà ngủ.
Gánh nặng trên người Đại Lâm cuối cùng cũng được gỡ xuống, anh ta quay người rời khỏi cửa hàng. Chú An lao từ bên ngoài vào, trong tay còn cầm một tờ báo: "Mau đầu tiêu đề ngày hôm nay đi."
Mấy tờ báo liên đều đăng tin tức về vụ án này, ngoại trừ nội dung thư tín không thể tiết lộ ra thì truyền thông còn vạch trần thủ đoạn gây án của nghi phạm nữa.
"Vậy mà lại có người đi nghe vài ba câu của người khác mà đi giết người nhé, thế này cũng quá dễ lừa rồi." Có người cảm thấy khó tin, không tài nào hiểu được cho lắm.
"Đúng đó, anh ta kêu tôi chết thì tôi phải chết à, anh ta nghĩ mình là ai?" Chú Mình chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, mấy nạn nhân này cũng quá dễ tin tưởng người khác rồi.
"Bản thân bọn họ đã ở bên bờ sụp đổ rồi, nếu cố tình xúi giục sẽ rất dễ đi vào ngõ cụt." Tô Niệm Tinh cảm thấy cũng hoàn toàn không phải lỗi của mấy người bị hại này.
Khi áp lực đạt đến một mức độ nhất định thì tâm lý vốn đã nằm ở trạng thái sụp đổ rồi.
Nếu có người khích lệ vài câu thì có lẽ bọn họ còn có thể lấy lại được tự tin, nhưng ngược lại, chắc chắn sẽ tạo thành thảm án.
Tô Niệm Tinh bật tivi lên, trên đó đang phát sóng buổi họp báo của đồn cảnh sát.
Trước đó các truyền thông vẫn luôn để ý đến án tự sát, nó giống như một bàn tay vô tình bóp chặt những nhân loại có tâm lý yếu đuối nhất, khiến không ít người sợ hãi và lo lắng.
Ngụy Tuấn Thông phụ trách vụ án này trả lời các câu hỏi mà phóng viên đưa ra. Chú Minh hỏi Tô Niệm Tinh: "Vụ án này không phải do sir Lương phụ trách sao?"