Chương 1273: Giờ Em Phải Ở Lì Luôn Trong Này, Không Ra Ngoài Sao
Chương 1273: Giờ Em Phải Ở Lì Luôn Trong Này, Không Ra Ngoài SaoChương 1273: Giờ Em Phải Ở Lì Luôn Trong Này, Không Ra Ngoài Sao
Giám sát Lương ra hiệu cho cô lại gần đó rồi chỉ vào một chỗ có cột điện: "Nhìn thấy người kia không? Vừa rồi anh cũng nhìn thấy anh ta trên tàu."
Anh là cảnh sát nên nhãn lực tốt hơn người bình thường một chút, Tô Niệm Tinh hoàn toàn không có ấn tượng gì cả nhưng anh lại có thể nhớ được nhiều như vậy.
Người này có vẻ ngoài rất bình thường, muốn nói có gì khác biệt thì chính là thoạt nhìn vô cùng hàm hậu và chất phác, không có cách nào phân biệt với những người khác ở trên đường.
Giám sát Lương giải thích: 'Lần này Hứa Thiếu Phú đã gọi rất nhiêu dân giang hồ tham gia vào phi vụ bắt cóc. Mấy người này không nằm trong hệ thống Hương Giang nên không dễ tra cứu, Hứa Thiếu Phú cũng không sợ bọn họ bán đứng mình.”
Tô Niệm Tinh hiểu ra rồi.
"Giờ em phải ở lì luôn trong này, không ra ngoài sao?"
Giám sát Lương lắc đầu: "Không được, cứ ở trong nhà suốt sẽ khiến người nghi ngờ."
Tô Niệm Tinh nghĩ lại thấy cũng đúng: "Vậy em vẫn nên đi tham quan khắp nơi giống trước đây đi."
Giám sát Lương gật đầu: "Mỗi ngày em đều đi đến những nơi khác nhau là bọn họ sẽ không tìm ra được quy luật, không có cách nào ra tay ngay dọc đường được mà chỉ có thể ra tay ở cửa, vừa vặn tiện cho bọn họ bày cục." Tô Niệm Tinh gật đầu đồng ý.
"Lâm Kiến Quốc thì sao? Khi nào thì chúng ta mới hội ý với anh ta?"
Giám sát Lương đang định nói cho cô chuyện này đây: "Lâm Kiến Quốc không tiện ra mặt, trước đây chúng ta vẫn luôn có tiếp xúc với anh ta rồi. Giờ có anh ta ở đây thì nói không chừng mấy tên cướp kia sẽ không dám tới mất, cho nên anh ta đã phái cảnh sát chìm tới làm vệ sĩ bảo vệ sự an toàn cho em rồi."
Cô vốn có năm vệ sĩ, giờ thêm vài người nữa cũng không tính là gì cả.
Vì nghĩ cho sự an toàn nên giám sát Lương không có dự định gọi taxi mà thuê một chiếc xe hơi chống đạn từ công ty cho thuê xe ở bên này. Xe hơi ở nội địa đắt hơn ở Hương Giang, giá thuê cũng không rẻ.
Mỗi ngày Tô Niệm Tinh đều ngôi xe đi ra ngoài khảo sát, bận đến mức chân không chạm đất.
Liên tiếp qua ba ngày, người ở ngoài kia vẫn còn túc trực nhưng lại chậm trễ mãi không chịu ra tay.
Ngược lại đến chiều ngày thứ tư, giám sát Lương gọi điện thoại cho Đại Lâm và biết được từ miệng đối phương thông tin Lý Lê Giang đã trả sáu trăm triệu đô la Hồng Kông để chuộc con trai về, nói cách khác là Hứa Thiếu Phú đã thành công.
Sau khi có tiên rồi, mục tiêu tiếp theo của anh ta chính là giết chết Tô Niệm Tinh theo lời căn dặn của Diệp Thắng Thiên.
"Người nhà của Hứa Thiếu Phú đang ở đâu? Liệu anh ta có mang tiền về cho người nhà mình không?" Tô Niệm Tỉnh cảm thấy vẫn còn bỏ sót một điểm.
Giám sát Lương lắc đầu: "Anh ta không có vợ, cha mẹ thì đã qua đời từ sớm rồi, sau khi lấy được tiên chuộc, anh ta chắc chắn sẽ đến nội địa."
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ là cô cứ đợi mãi, đợi mã, mắt thấy đã gần bảy ngày rồi, kỳ nghỉ của giám sát Lương đã sắp kết thúc mà Hứa Thiếu Phú vẫn chưa chịu có động tĩnh gì như cũ, thậm chí ngay cả người phụ trách theo dõi cô ở phía đối diện cũng đã rút luôn rồi.
"Anh nói xem liệu Hứa Thiếu Phú có khả năng sẽ giở quẻ không?" Tô Niệm Tinh sốt ruột khủng khiếp, khóe miệng thậm chí còn nổi mụn luôn rồi.
Suy đoán này của cô cũng không phải không có khả năng. Hứa Thiếu Phú và Diệp Thắng Thiên quen biết nhau trong tù, để đầu tư cho tương lai, hiển nhiên anh ta sẽ đồng ý một cách rất sảng khoái rồi, nhưng đợi khi tiền tài về đến tay thì có khả năng anh ta sẽ không muốn mạo hiểm nữa.
Giám sát Lương cũng bắt đầu không xác định được, trước đấy khi có người theo dõi, anh còn có thể khẳng định được Hứa Thiếu Phú vẫn chưa từ bỏ, nhưng giờ người đã rút luôn rồi, rất khó không khiến anh nghĩ nhiều.
Tô Niệm Tinh võ lên vai anh: "Anh không thể cứ xin nghỉ mãi được, anh chỉ vừa mới được điều đến phòng điều tra và phòng chống ma túy mà thôi, phải tranh thủ lôi kéo cấp dưới nữa chứ, cũng không thể vì em mà làm lỡ dở công việc của anh được. Em đã có mấy người Đại Đao bảo vệ rồi, không sao đâu."
Giám sát Lương vẫn chần chừ: "Hay là em theo anh về Hương Giang đi."
"Thôi bỏ đi." Tô Niệm Tinh cười với anh: "Gần đây em đang ưng ý một xưởng thực phẩm, cảm thấy rất không tồi, vừa vặn Hà tiên sinh lại trả ba trăm vạn cho em nữa, em dự định sẽ đầu tư vào nhà xưởng đó, giờ em vẫn phải cân nhắc thêm một khoảng thời gian đã."