Chương 1296: Em Biết Chị Sao
Chương 1296: Em Biết Chị SaoChương 1296: Em Biết Chị Sao
Chú Minh không biết đã qua đây từ khi nào, ông ta không nhịn được mà chửi mắng: “Ai lại thiếu đạo đức như vậy chứ, một đứa bé tốt như vậy lại ném đi"
Chú An cũng chửi theo: "Trẻ con nào có tội tình chi, sao có thể vứt bỏ được chứ?"
Bọn họ đẩy bé gái từ trong ngõ ra ngoài rôi hỏi cha mẹ của cô bé ở đâu.
Bé gái trông có hơi bối rối, hai bàn tay vẫn luôn siết vào nhau, có thể nhìn ra được bình thường cô bé rất ít khi gặp người ngoài, bây giờ đột nhiên có nhiều người vây quanh mình như thế, trên gương mặt cũng hiện thêm vài phần dè dặt và sợ hãi.
Tô Niệm Tinh đang phát phiên lên được đây, cô không rảnh giúp đỡ tìm người vì thế mới kêu Đại Đao đưa bé gái đến đồn cảnh sát, bảo các cảnh sát giúp tìm.
Cô vừa quay người định vào cửa hàng thì bé gái vẫn luôn im lặng đột nhiên gọi cô lại: “Chị... đừng đi."
Tô Niệm Tinh quay đầu nhìn với vẻ nghi ngờ: "Em biết chị sao?"
Thím An thấy bé gái mở miệng rồi lập tức đẩy mấy tên đàn ông kia ra: "Con bé chắc chắn thấy các ông quá sấn sổ, cách xa một chút đi, con bé nó Sợ các ông đấy."
Chú Minh với chú An đưa mắt nhìn nhau, bọn họ trông cũng đâu hung dữ, có gì mà phải sợ.
Tô Niệm Tinh nghĩ lại thấy cũng đúng, vì thế cô không coi là chuyện to tát gì mà lại định quay người rời đi. Bé gái tiếp tục gọi cô: "Đừng đi, em không có cha, mẹ em đã xảy ra chuyện rồi."
Chú Minh vừa nghe được đã lập tức đồng cảm: "Tôi đã bảo rồi mà, làm sao cha mẹ có khả năng đành lòng vứt bỏ cháu chứ”"
Chú An lại cảm thấy kỳ quái: "Vậy sao cháu lại ở đây hả? Ai đã bỏ cháu ở đây?"
"Bà ấy không chịu nuôi cháu, chị..." Bé gái chỉ vê phía Tô Niệm Tinh: "Chị đưa em ra nước ngoài đi."
Tô Niệm Tinh chỉ vào mình: "Chị á? Dựa vào cái gì mà chị phải đưa em ra nước ngoài? Chị cũng không nợ em gì cả, người giám hộ của em họ tên là gì? Bà ta lấy đâu ra sự tự tin đó?"
Thấy cô không đồng ý nuôi mình, bé gái lập tức rơi nước mắt, giọng nói càng nghẹn ngào hơn: "Em tên là Mạc Mạc, mẹ em là Trân Quảng Mai."
Trân Quảng Mai?
Sắc mặt Tô Niệm Tinh lập tức thay đổi, cô đi vội đến, nắm lấy cánh tay của đối phương: "Bà ta đang ở đâu?"
Cánh tay của bé gái bị cô giữ đến phát đau, cô bé sững sờ, không dám kêu thành tiếng, chỉ đành sợ hãi nói: "Em không biết."
Tô Niệm Tinh tức đến mức muốn chửi mẹ nó.
Bà mẹ này của nguyên chủ đúng là một tai họa, đến Hương Giang nhiều năm như thế cũng không biết quan tâm con gái, bây giờ còn ném đứa con riêng này cho cô nữa chứ.
Tô Niệm Tinh hỏi Mạc Mạc chuyện liên quan đến Trân Quảng Mai, đáng tiếc, đứa bé này một hỏi ba không biết, chỉ biết mẹ mình đã xảy ra chuyện, không có cách nào dẫn mình theo.
Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu nhưng cũng không có cách nào trút lửa giận lên người một đứa bé, nhất là khi đứa bé này còn tàn tật nữa, cô chỉ đành truy hỏi: "Em muốn đến nước ngoài? Ai sẽ chăm sóc em?”
"Bà ấy kêu chị đưa em đến Campuchia, cô sẽ nuôi em."
Cô này hiển nhiên không phải là cô của Tô Niệm Tinh mà là của người đàn ông mà Trần Quảng Mai đã tái giá sau khi đến Hương Giang. Người mẹ mà nguyên chủ vẫn luôn nhớ mong thật ra đã sớm kết hôn ở Hương Giang và có một đứa con khác rồi.
Cô không phải nguyên chủ nên cũng không buồn bã gì cả, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm, ít nhất thì cô cũng đã giải được tâm bệnh này của nguyên chủ.
Chớp mắt cái, Tô Niệm Tinh gọi điện thoại cho giám sát Lương nhưng lại không có người nhận máy.
Cô không biết chăm sóc trẻ con cho lắm, vì thế mới kêu Đại Đao tìm một người giúp việc tới chăm sóc Mạc Mạc.
Đáng tiếc, Mạc Mạc còn nhỏ tuổi quá, cô không có cách nào thông qua đứa bé này để bói ra chốn ẩn thân hiện giờ của Trân Quảng Mai. ...
Tại đồn cảnh sát Vịnh Đồng La, Đại Lâm đang xử lý vụ án trộm cắp, anh ta đang ghi chép tài liệu cho người mất của thì chiếc điện thoại trên bàn vang lên, đồng nghiệp của anh ta gọi một tiếng: "Đại Lâm, điện thoại của anh này."
Địa Lâm ra hiệu cho người bên cạnh giúp mình đăng ký rồi qua bên đó nhận máy, sau khi biết được đối phương là Tô Niệm Tinh, anh ta lập tức cười hỏi: "Đại sư, sao lại có thời gian tìm tôi vậy?"
"Tôi muốn nhờ anh giúp tôi tìm một người." Đại Lâm lập tức lấy giấy bút ra ghi: "Được rồi, cô nói đi." "Tên gốc là Hồ Quảng Mai, sau khi đến Hương Giang đã đổi thành Lâm Thư Văn."