Chương 1304: Đại Kết Cục 4
Chương 1304: Đại Kết Cục 4Chương 1304: Đại Kết Cục 4
Trang Lý Quần nhanh chóng tuyên bố với truyền thông là mình sẽ thừa kế gia sản, sau đó còn hô về phía micro của truyền thông, kêu cha mình về nhà nhanh một chút.
Trong lúc nhất thời, truyền thông nổi lên sóng to gió lớn, bọn họ hỏi phía cảnh sát có phải cha Trang vẫn chưa chết không?
Trước đó pháp y và bộ phận giám định rõ ràng đã xác nhận thân phận của nạn nhân rồi, bây giờ Trang Lý Quần lại nói cha anh ta vẫn chưa chết, ít nhiều gì cũng có nội tình ở trong này.
Phía cảnh sát chỉ đành nói quẻ tượng của Tô Niệm Tinh ra, vì thế báo chí đưa tin bắt đầu bịa chuyện.
Bài báo được đăng cũng rất đa dạng.
Tiêu đề cũng khiến người nghe mà thấy sợ hãi - Màn đọ sức giữa khoa học và thần học.
Tô Niệm Tinh phẩy tờ báo: "Đọ sức ở đâu ra? Rõ ràng là cha của anh ta lợi dụng lỗ hổng khoa học, cũng không thể nói là pháp y sai được. Ai có thể ngờ được sẽ có người dùng phương pháp như vậy để ép con trai mình chứ?"
"Đúng rồi, ảo không đỡ được."
Mấy truyền thông lớn giành nhau đưa tin về vụ việc này, liên quan đến cái chết của cha Trang cũng được bàn tán xôn xao.
Bà ngày sau, chuyện cha Trang về nhà lại một lần nữa bùng nổ trên khắp các truyền thông lớn ở Hương Giang.
Danh tiếng của Tô Niệm Tinh lại nhảy lên tiêu đề trang nhất của các mặt báo lớn.
Trước đây lúc cô nổi nhất cũng không được đưa tin nhiều đến như vậy, cô cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Chớp mắt cái cô đã biết được nguyên nhân, hóa ra bộ phim của Ward sẽ lên sóng vào một tuần sau, cô thân là nhân vật phụ trong bộ phim, lại là gương mặt quen thuộc nhất đối với người Hương Giang nên được phía hợp tác với bộ phim lôi ra tuyên truyền.
Vụ án buôn bán ma túy đã đi đến hồi kết, công việc của giám sát Lương không còn bận rộn đến vậy nữa, anh hẹn cô cùng đi xem phim.
Tô Niệm Tinh vui vẻ đồng ý.
Trên đường lái xe đến rạp chiếu phim, Tô Niệm Tinh nhắc đến bài báo trước đó: "Người phụ trách vụ án này là giám sát Ngụy, em nghe Đại Lâm nói anh ta bị cấp trên mới xối xả."
Suy cho cùng thì đó cũng không phải lỗi của giám sát Ngụy, sai là sai ở chỗ sự việc này bị truyền thông đưa tin, sau đó truyền thông bôi nhọ cảnh sát không bằng thần toán, khiến đồn cảnh sát mất thể diện.
Trên gương mặt của giám sát Lương không hề có vẻ vui khi thấy người gặp họa mà chỉ nói: "Anh ta không mê tín đâu."
Anh không muốn nhắc đến Ngụy Tuấn Thông nữa mà lập tức chuyển chủ đề: "Em chắc chắn không muốn đặt phòng riêng chứ? Nếu gặp phải fans, sợ là em không đi được đâu."
Tô Niệm Tinh lấy một cái khẩu trang từ trong túi ra: 'Em đã sớm có sự chuẩn bị rồi, sẽ không để bọn họ nhận ra mình đâu."
Giám sát Lương dở khóc dở cười nhưng cũng không có cách nào với cô cả. Cô thích náo nhiệt chứ không thích hai con người ngồi riêng trong một rạp chiếu phim rộng lớn, không có bầu không khí gì cả.
Chẳng qua, vì nghĩ cho sự an toàn của cô mà giám sát Lương vẫn mua sạch mấy chỗ ngồi xung quanh bọn họ, các vệ sĩ có thể ngồi ở xung quanh để bảo vệ bọn họ. Còn vé thừa thì tặng cho những người bạn quen biết.
Mua nước uống và bỏng ngô trước sau đó tìm được ghế ngồi, bộ phim nhanh chóng bắt đầu.
Bộ phim điện ảnh này có tình tiết trầm bổng và thoải mái, lại tràn đây cảm giác hồi hộp, rõ ràng là đang đọc lời tiên tri nhưng lại thể hiện ra tinh thần ngoan cường của nhân vật chính.
Sau khi xem xong, hội mê phim ảnh còn khen không dứt lời, Ward không hổ là vị đạo diễn danh xứng với thực.
"Đại sư, quần áo của cô wor trong phim đẹp thật đó." Quan Thục Huệ đi ra khỏi rạp chiếu phim, vừa trông thấy Tô Niệm Tinh ở đằng trước đã lập tức đi tới chào hỏi.
Những người khác nghe được câu này bèn vội nhìn xung quanh.
Tô Niệm Tinh suyt một tiếng với cô ta, lúc này Quan Thục Huệ với phản ứng lại được, cô ta đè thấp giọng nói: "Đẹp ghê luôn ấy, bộ đồ đó còn không? Tôi muốn mượn đi chụp chân dung."
Đó là một bộ trang phục dân tộc, Tô Niệm Tinh không có khả năng mặc nó trong sinh hoạt thường ngày cho nên quay phim xong đã đóng gói nó cất trong vali, khi nghe thấy cô ta định mượn, cô lập tức đồng ý: "Được, ngày mai tôi sẽ cho người mang đến đồn cảnh sát cho cô."
Quan Thục Huệ lập tức cảm ơn, Đại Lâm vội kéo cô ta rời đi.
Nhìn bóng lưng của hai người họ, Tô Niệm Tinh nói với giám sát Lương: "Hai người họ đang hẹn hò à?” "Ha ha ha, chỉ sợ còn phải đợi thêm mấy năm nữa cơ." Giám sát Lương thu lại tâm nhìn.