Chương 1318: Phiên Ngoại 10
Chương 1318: Phiên Ngoại 10Chương 1318: Phiên Ngoại 10
Giám sát Lương lập tức đứng dậy võ lưng cho ông ta.
Ông ta ho rất dữ, như thể sắp phun cả tim gan phèo phổi ra ngoài, toàn bộ gương mặt đỏ gay, đến ngay cả cổ cũng đỏ.
Vất vả lắm mới dừng được, ông ta nói: "Cháu thật sự sẽ không hối hận chứ? Xưởng đóng tàu chính là lợi nhuận trung tâm của công ty, năm nào cũng kiếm được lời hơn hai tỷ đấy."
Giám sát Lương mỉm cười với ông ta: "Từ nhỏ đến lớn ông đã cho cháu nhiều tiên như thế, cháu đã có được rất nhiều rồi. Xưởng đóng tàu có kiếm được nhiều hơn cũng là nhờ chú hai vất vả kiếm được, nếu đổi lại thành cháu, không lỗ đã là tổ tiên phù hộ lắm rồi."
Tô Ngọc Bạch lại ho, sau đó mới nói tiếp: "Nhưng cháu có A Tinh, ông nghe nói hạng mục mà con nhỏ đầu tư ở nước ngoài kiếm được rất nhiều tiền."
Giám sát Lương gật đầu: "Đúng ạ, nhưng xưởng đóng tàu cần thực lực thật sự, không giống với đầu tư vào những ngành khác cho lắm."
Anh nắm chặt lấy tay của Tô Ngọc Bạch: "Hơn nữa, chú hai là người thừa kế mà ông vất vả đào tạo nhiều năm. Công ty đều toàn là cấp dưới mà chú ấy tin tưởng, nếu ông chia cổ phần cho cháu thì chắc chắn chú ấy sẽ phải bắt đầu lại từ con số không, tương lai công ty sẽ có thêm một đối thủ cạnh tranh rất mạnh. Mấy cổ đông kia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Tô Ngọc Bạch vỗ lên tay anh với vẻ khen ngợi: "Nếu như A Cảnh hiểu chuyện bằng một nửa cháu thì ông cũng không đến mức phiền não như vậy."
Nói đến cùng thì ông ta vẫn không yên tâm về tính cách của A Cảnh, đáng tiếc, mía không có hai đàu ngọt.
Ông ta thở dài một tiếng: "Cháu yên tâm, ông sẽ từ từ nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, sẽ không để chú hai của cháu hận cháu đâu...
Cửa phòng được mở ra từ bên trong, nhóm người nhà hoặc đi hoặc ngồi trong hành lang lập tức chạy qua đó.
Giám sát Lương nở nụ cười với mọi người: "Ông ngoại nói mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Tô Tú Dung đẩy anh ra rồi đi vào trong.
Tô Ngọc Bạch kêu bọn họ về trước, ông ta muốn gặp luật sư, ngày mai tất cả mọi người phải qua đây nghe tuyên bố di chúc.
Bốn đứa con gái đều muốn ở lại chăm sóc ông ta, Tô Ngọc Bạch không từ chối mà chỉ kêu con rể và các cháu về nhà trước.
Chớp mắt cái, giám sát Lương đã lái xe chở Lương Nhã Tĩnh và cha cùng đến phòng bệnh.
Lương Nhã Tĩnh có hơi bất an: "Anh, nếu ông ngoại thật sự không chia cổ phần cho anh thì anh tuyệt đối đừng giận nhé."
Giám sát Lương bật cười: "Không sao, anh không giận.'
Ba người đi vào phòng bệnh, những người khác đều đã đến đông đủ cả, hoặc là đứng hoặc là ngồi, mắt thấy đã đến giờ mà A Cảnh vẫn chưa tới, A Nhan có hơi sốt ruột: "Anh hai làm sao thế không biết? Một chuyện quan trọng như thế sao anh ấy có thể đến muộn được chứ?"
Tô Tú Dung liếc mắt nhìn Na Na: "Hôm qua nó không về cùng con sao?”
Na Na bĩu môi: "Anh ta nói đến công ty làm việc, con nào có dám cản đâu." Tô Tú Dung tức tối vô cùng nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế lại, bà ta điên cuồng gọi điện thoại cho con trai.
Thời điểm này đã có di động rồi, không còn rắc rối như điện thoại cục gạch kia nữa nhưng có gọi kiểu gì cũng không nối máy được.
Bà ta chỉ có thể gọi cho bạn của con trai để hỏi, phần lớn đều không gặp anh ta, thẳng cho đến khi điện thoại của giám sát Lương vang lên, sau khi nhận máy, cả người anh sững sờ, sau đó vội vàng đưa máy cho dì hai.
Tô Tú Dung cho rằng là A Cảnh gọi điện cho anh, tuy rằng có hơi bực tức vì con trai không gần gũi với mình mà lại đi thân thiết với đối thủ cạnh tranh, nhưng suy cho cùng vẫn là tuyên bố quyền thừa kế quan trọng hơn. Bà ta theo bản năng nhận lấy, nhưng ai ngờ đầu dây bên kia lại là cảnh sát.
Sáng nay A Cảnh bị đâm xe, giờ đang cấp cứu, nằm tại bệnh viện Queen Mary.
Cảnh sát gọi điện cho bà ta nhưng máy vẫn luôn bận.
Cả người Tô Tú Dung chao đảo, Ngô Trung Diệu lập tức đỡ lấy bà ta: "Sao thế, vẫn chưa tìm được A Cảnh à?"
Tô Tú Dung tức đến mức hai mắt bốc hỏa, răng nghiến vào nhau, ngay lúc mọi người cho rằng bà ta không đứng vững thì đột nhiên bà ta túm lấy cổ áo của giám sát Lương: "Thằng khốn nạn! Là mày hại đúng không? Sao mày lại độc ác như vậy hả? Tao có chỗ nào có lỗi với mày sao?"