Chương 151: Giám Sát Lương Kỳ Lạ
Chương 151: Giám Sát Lương Kỳ LạChương 151: Giám Sát Lương Kỳ Lạ
Nhưng Trần Vịnh Lam lại rất may mắn, không chỉ không phải lừa đảo mà đối phương còn cho cô ta tài sản của mình.
Chỉ có một điểm làm Tô Niệm Tinh không lý giải được cho lắm, đó là tại sao người đàn ông mắc bệnh lại không nói cho bạn gái?
Cho dù trải qua một khoảng thời gian tốt đẹp cuối cùng cũng tốt cơ mà.
Bà A Hương nghĩ ngợi rồi nói: "Có khả năng anh ta học theo phim truyền hình chăng, một khi mắc bệnh sẽ nói mình đã thay lòng đổi dạ rồi chia tay với bạn gái."
Tô Niệm Tinh phì cười: "Vậy chắc là đầu óc anh ta bị úng nước rồi, anh ta không sợ cô ta sẽ sinh hận trong lòng từ đó rồi không còn tin tưởng vào tình yêu nữa hay sao?"
Bà A Hương cũng không thể lý giải được, đại khái là tuổi tác vẫn còn nhỏ đi?
Làm việc không được chu toàn đến vậy mà chỉ cảm thấy làm như vậy là rất lãng mạn.
Bà ta thở dài một tiếng: "Nếu anh ta vẫn chưa chết thì tốt quá, hai người họ nhất định sẽ hạnh phúc."
Đều là người biết đủ thường vui, đáng tiếc mệnh không tốt, một cơn bạo bệnh đã âm dương chia lìa.
Đột nhiên Tô Niệm Tinh cảm thấy hình như kết cục của cô gái này cũng không tốt đẹp đến vậy.
"Nếu tình cảm của cô ta đối với anh ta không sâu đậm đến vậy thì ngay khi anh ta biến mất dạng, cô ta đã tới đồn cảnh sát báo cảnh sát luôn rồi, có lẽ cảnh sát đã giúp cô ta tìm được tung tích của bên nam.
Đáng tiếc là cô ta không đi!" Bà A Hương nói chuyện lộ ra vài phần tiếc nuối.
Tô Niệm Tinh lại trâm ngâm một lúc rồi bảo: "Tạo hóa trêu người mà, hai người họ cũng coi như đều không cô phụ phần tình cảm này...
Đột nhiên trong không khí truyền tới một mùi cay xè, Tô Niệm Tinh khịt mũi, mắt sắc phát hiện ra bên kia có thêm một quầy hàng, vậy mà người ta lại bán món ngon truyền thống của Tứ Xuyên - Xiên thơm.
Tô Niệm Tinh thèm đến mức nước miếng rỏ tong tong, lập tức đi mua mười xiên.
Bột ớt được dùng cho mấy xiên này đều đã được giảm hai phần ba lượng, dù sao thì người Hương Giang cũng không thể ăn cay được giống người Tứ Xuyên.
Nhưng mùi thơm của nó vẫn như cũ.
Đáng tiếc, bà A Hương đã lớn tuổi rồi, không thể ăn được.
Cô chạy đi mua một phần khoai lang nước về cho bà ta, hai người một người ăn khoai lang nước, một người ăn xiên thơm, phải nói là ăn đến say mê.
Bà A Hương hỏi cô sau này mở tiệm chỉ bán mỗi bánh bao thôi sao: "Có phải đơn điệu quá rồi không? Bà thấy mấy quán ăn mà người ta mở đều bán đồ uống lạnh, đả lản (cơm rang), bánh mì..."
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi rồi đáp: "Đương nhiên không phải rồi ạ, còn có thể thêm cả kem với trà sữa nữa." Trà sữa kiểu Hồng Kông gần như có mặt ở toàn bộ các quán ăn, cô muốn mở một hàng trà sữa nội địa có khả năng phải tự mình làm nguyên liệu. Đến khi ấy phải tuyển thêm vài nhân viên nữa, như vậy chi phí mở tiệm lại tăng lên nữa.
Lúc cô đang ăn xiên nướng đến sung sướng thì trước mắt tối sầm.
Lại có một vị khách nữa tới.
Cô theo bản năng bỏ đồ ăn vào trong túi, lau sạch miệng mình rồi bày ra phong phạm cao nhân.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt mang theo vẻ soi xét của giám sát Lương.
Tô Niệm Tinh trông thấy là anh, đã sớm quen với kiểu quan sát của anh rồi nên nhướng mày hỏi: "Lại tìm tôi xem bói nữa hả?"
Giám sát Lương lắc đầu.
Tô Niệm Tinh lại lấy xiên thơm ra tiếp tục ăn.
Giám sát Lương co rút khóe miệng.
Tốt xấu gì cũng là thân toán, ngồi ở lê đường ăn uống một cách không hề có hình tượng như vậy sẽ không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn sao?
Tô Niệm Tinh vừa ăn vừa hỏi đối phương: "Có chuyện gì vậy?"
Bà A Hương cũng trông vô cùng hóng hớt.
Giám sát Lương lại không trả lời câu hỏi của cô mà quay người đi tới trước sạp hàng mua thêm ba mươi xiên thơm nữa rồi đặt xuống trước mặt Tô Niệm Tinh.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh cười nhạt: "Tôi mời cô ăn!" Nghe nói cảnh sát Hương Giang đều là người nhận tiền lương cao, chỉ là ba mươi xiên thơm thôi mà, cũng không tốn đến mấy đồng tiên nên Tô Niệm Tinh cũng không khách sáo với anh mà tiếp tục ăn.
Cô không chỉ ăn một mình mà còn mời cả đối phương ăn: "Một mình tôi không ăn hết được đâu, anh cũng ăn đi!
Bằng không anh chỉ nhìn còn tôi thì ăn, tôi sợ anh chảy nước miếng!"
Đại khái thì giám sát Lương cũng chưa từng làm qua chuyện bất nhã như ăn xiên thơm ở lề đường, anh mím môi, đấu tranh rất lâu rồi cuối cùng mới lấy được dũng khí, cầm một xiên lên.