Chương 153: Nói Đùa Kiểu Gì Vậy?
Chương 153: Nói Đùa Kiểu Gì Vậy?Chương 153: Nói Đùa Kiểu Gì Vậy?
Bà A Hương giữ cánh tay của Tô Niệm Tỉnh, kích động đến mức run lẩy bẩy rồi bắt đầu tiến cử cô: "Nếu cậu đã cảm thấy con bé xem bói chuẩn như vậy, vậy liệu có thể cho nó gia nhập vào đội cảnh sát không?"
Tô Niệm Tinh bị suy nghĩ viển vông của bà A Hương làm kinh hãi trợn tròn mắt, cơ thể theo bản năng ngửa ra sau.
Nói đùa kiểu gì vậy?
Ngày nào cũng sờ vào thi thể còn không phải đêm nào cũng gặp ác mộng hay sao?
Hôm đó sau khi trở về, cả một đêm liền cô đều nằm mơ thấy ác mộng, thi thể không đầu A Kiệt kia cứ nhảy tưng tưng trước giường cô, đòi cô phải giải oan cho anh ta.
Sau khi tỉnh lại, đầu óc cô choáng váng vô cùng, trên trán toàn là mồ hôi hột.
Còn có cả cảm giác lạnh lẽo và cứng ngắc khi cô chạm vào ngón tay của A Kiệt nữa chứ, cái cảm giác tê tái ấy khiến cô cho đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn rợn hết cả gai ốc.
Không đợi giám sát Lương trả lời thì đầu Tô Niệm Tinh đã lắc thành cái trống bỏi: "Cháu không được, cháu không phù hợp đâu."
Thấy giám sát Lương thật sự đang quan sát mình giống như đang đánh giá vậy, cô trừng mắt nhìn đối phương với vẻ hung dữ: “Anh đừng hòng nghĩ đến nhé!"
Giám sát Lương lại cảm thấy cô tự coi nhẹ mình quá: "Năng lực của cô thật sự rất hữu dụng, tổ trọng án chúng tôi quả thật cần một nhân tài giống như cô."
Tô Niệm Tinh vội vàng xua tay, chỉ sợ anh thật sự có suy nghĩ này: "Tuy rằng tôi rất thích tiền nhưng tôi cũng biết có mấy khoản tiên không thể kiếm mà."
Cô rất hiểu bản thân mình chỉ là một đứa nhát gan, yêu mạng, tiếc mạng mà thôi.
Kiếp trước cô biết số mình tốt, được sinh ra ở Rome, ở trong mắt người khác chính là một cái máy in tiền di động.
Vì nước ngoài không cấm dùng súng nên cô không dám xuất ngoại.
Nghe nói con trai của nhà giàu có nhất Hương Giang còn bị bắt cóc nên cô cũng chẳng dám tới Hương Giang nốt.
Ngày nào cũng ở trong nước, bạn bè của cô mất kiên nhẫn vì phải dẫn theo vệ sĩ, cảm thấy không tự do, nhưng cô thì lại khác, cô đi đến đâu cũng phải dẫn theo vệ sĩ đi.
Vệ sĩ cận thân của cô có đến ba người càng khỏi cần phải nói đến vệ sĩ khi đi ra ngoài.
Bây giờ cô không có tiền nên không ai mưu tính lên người cô cả, nhưng lá gan của cô nhỏ lại là sự thật, ngày nào cũng sờ mó thi thể khiến tim cô thật sự không chịu nổi đâu.
"Còn nữa, muốn làm một người giàu có ở Hương Giang chỉ dựa vào làm công thì biết đến ngày tháng năm nào mới có thể mua được nhà, vẫn phải dựa vào gây dựng sự nghiệp mới được.”
Không ai có thể ngăn cản con đường phát tài của cô.
Giám sát Lương cũng không được. Bà A Hương lại giữ chặt cánh tay cô: "Cháu ngốc quá, gia nhập vào đội cảnh sát và trở thành cảnh sát thì có thể trừ gian diệt bạo, đây chính là đại công đức, đối với cháu cũng chỉ có lợi mà thôi, vừa có thể kiếm được tiền lại vừa có thể kiếm được công đức, sao cháu lại đùn đẩy như vậy chứ?
Nếu cháu không gia nhập vào đội cảnh sát, cậu ta có án mạng lại tới đây tìm cháu, cháu xem bói cho người chết đã là phá hỏng quy tắc rồi, nếu ngày nào cũng bói, cháu không sợ sẽ dính vào nhân quả hay sao?"
Tô Niệm Tinh lại không tin mấy chuyện này: "Nhân quả gì? Người cũng có phải do cháu giết đâu, lấy đâu ra nhân quả.
Con người cháu trời sinh chậm chạp, không thích vận động, không thích hợp với công việc văn phòng tám tiếng đâu."
Nếu không phải cô không có thẻ xanh thì cũng không có khả năng đi làm nhân viên bưng trà rót nước cho người ta.
Nhưng tất cả mấy chuyện này đều chỉ là tạm thời mà thôi.
Làm cảnh sát cũng không thể coi thành nghề phụ, không có lợi cho cô phát tài, nghĩ kỹ lại vẫn thấy bỏ đi thì hơn, hơn nữa cô cũng không thể nhìn thấy một màn nạn nhân bị giết kia.
Nhưng cứ cế tình bà A Hương lại không biết chân tướng, còn tưởng cô có thể bói ra tất cả mọi chuyện.
Tô Niệm Tinh có khổ mà không thể nói.
Bà A Hương vẫn còn muốn khuyên tiếp nữa nhưng lúc này, giám sát Lương lại mở miệng: "Gia nhập vào đội cảnh sát Hương Giang có hai con đường, một là vào học viện cảnh sát Hương Giang, hai là có học lực bậc cao ở chuyên ngành liên quan. Tạm thời cô vẫn chưa phù hợp với yêu cầu."
Học viện cảnh sát Hương Giang yêu cầu phải có hộ tịch Hương Giang mới có thể báo danh.
Tô Niệm Tinh chỉ có mỗi visa lao động mà ngay cả thẻ xanh còn chẳng có nữa là, cho nên cô hoàn toàn không thể vào được học viện cảnh sát Hương Giang.
Về phần học lực cao?