Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 157 - Chương 157: Có Người Sai Khiến

Chương 157: Có Người Sai Khiến Chương 157: Có Người Sai KhiếnChương 157: Có Người Sai Khiến

Sự thật đã rành rành ngay trước mắt rồi, mọi người lập tức nháo nhào cả lên.

"Anh còn nói chỉ uống có một tí xíu? Nồng như vậy mà là một tí sao?"

Mười mấy người ầm ï như cái chợ vỡ đòi tài xế cho một lời giải thích ngay, chỉ có một viên cảnh sát mặc quân trang hoàn toàn không thể duy trì trật tự được nên anh ta nhanh chóng gọi đồng nghiệp tới chi viện.

Nhiều người đòi một lời giải thích như vậy nên Lucy hoàn toàn không thể chen vào được, cô ta vòng tới bên cạnh Tô Niệm Tinh, tò mò hỏi: "Làm thế nào mà cô biết được phía sau có xe vậy? Có phải tai cô khá thính không?”

Nghe thấy câu hỏi của cô ta, những người khác đều không còn vây quanh tay tài xế nữa, tất cả đều xúm tới bên cạnh Tô Niệm Tinh và đợi câu trả lời của cô.

Bọn họ muốn biết khi ấy cô bị mười mấy người vây quanh, hơn nữa còn đang bận xem bói cho người ta, đầu vẫn luôn cúi xuống, lúc đó chắc hẳn cô không thể nhìn thấy bóng dáng của Sedan mới phải?

Tô Niệm Tinh đáp với vẻ mặt không có cảm xúc: "Bói ra được đấy, cô kêu tôi bói sự nghiệp nhưng tôi lại bói ra được đại họa gần kề của cô cho nên mới vội vàng đẩy mọi người ra."

Tuy rằng nội dung mà cô bói đại khái là sự nghiệp, gia đình, sinh mệnh và nhà cửa nhưng ở trong này cũng có cấp bậc ưu tiên.

Cấp bậc ưu tiên của sinh mệnh còn vượt xa ba mục còn lại rất nhiều.

Dù sao có sống sót thì mới có thể xây dựng gia đình, ở trong nhà và thậm chí là phát triển sự nghiệp của mình. Mà mạng không còn nữa thì tất cả mấy thứ khác đều là hư không.

Những vị khách vây xem khác đồng loạt dựng ngón cái: "Bói thật chuẩn! Vậy mà ngay cả giây cũng có thể bói ra được, đúng là lợi hại quá."

Lucy nghĩ lại mà vẫn còn phát sợ, cô ta vừa mới gom được năm mươi vạn, còn chưa kịp tiêu mà đã bị đâm chết như vậy thì đúng là chết không nhắm mắt nổi mà.

Cô ta kích động ôm chầm lấy Tô Niệm Tinh: "Cảm ơn cô."

Những người khác cũng tới tấp nói cảm ơn cô, nếu không nhờ có cô, bọn họ không chết thì cũng tàn phế.

Ai có thể ngờ được chỉ tới đây hóng hớt mà cũng suýt chút nữa thì bị đâm chết chứ.

Tô Niệm Tỉnh kêu mọi người không cần để trong lòng, sau đó lại rẽ đám đông ra rồi đi về phía tài xế.

Tài xế đã bị thương, nhưng cũng chính vì như vậy mà mấy người kia chỉ hù dọa anh ta chứ cũng không thật sự đánh anh ta.

Anh ta dựa nửa người vào bên thành xe ô tô, khép hờ mắt.

Viên cảnh sát mặc quân trang thấy cô đi lại gần, trên trán còn có vết thương, lo lắng đối phương muốn ra tay nên lập tức ngăn lại: "Vết thương của anh ta còn nghiêm trọng hơn của cô, nếu cô đánh anh ta, chỉ cần lỡ tay một cái đánh anh ta chết vậy cô sẽ từ có lý biến thành vô lý, cô phải nghĩ cho kỹ vào?"

Tô Niệm Tinh ngẩng đầu lên nở nụ cười với viên cảnh sát mặc quân trang: "Tôi không đánh cho anh ta, tôi là một thây bói, muốn bói cho anh ta một quẻ." Mọi người không hiểu cô đang làm gì, các khách đến vây xem thì lại châu đầu ghé tai thảo luận.

"Vận may của thằng cha này tốt thật đấy, suýt chút nữa đâm trúng chúng ta nhưng thần toán vẫn rất rộng lượng, muốn xem bói cho anh ta, đúng là hời cho anh ta quá."

Anh ta vừa nói xong đã bị đám đàn ông bên cạnh đập cho một phát từ phía sau: "Anh có bị ngu không vậy? Thần toán chỉ đang muốn bói xem có phải đối phương bị người sai khiến hay không thôi?"

Lời này vừa nói ra đã khiến cả đám chợt bừng tỉnh, hóa ra người này không phải lái xe khi đang say rượu mà là cố tình giết người?

Đám đông đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Tô Niệm Tinh.

Viên cảnh sát mặc quân trang thấy cô không đánh người mà chỉ xem bói nên cũng không ngăn cản nữa.

Tô Niệm Tinh cầm bàn tay trái của người đàn ông lên, đối phương đã bị thương nên cánh tay mềm oặt, không có sức lực gì cả, dễ dàng bị cô bắt lấy.

Tô Niệm Tinh cũng trông thấy video giống như ý muốn: Đây là một bệnh viện, xung quanh trắng xóa một màu, hai người đàn ông đang đứng bên ngoài phòng ICU, bên trong là một bé trai khoảng chừng mười tuổi, lúc này đang nằm trên giường, cả người cắm đầy ống quản.

Một giọng nam trầm thấp vang lên: "Đã nghĩ xong chưa? Chỉ cần cậu làm một việc này thì bệnh của con trai cậu có thể được chữa trị."

Hai tay tài xế siết chặt thành quyền, rất lâu sau vẫn không nói gì cả mà chỉ thông của tấm kính nhìn đứa con trai ở bên trong.

Tô Niệm Tinh muốn xem kỹ hơn một chút, nhưng bất đắc dĩ người đàn ông lại quay lưng lại với video, chỉ có thể nghe được giọng của ông ta.
Bình Luận (0)
Comment