Chương 165: Tìm Người
Chương 165: Tìm NgườiChương 165: Tìm Người
Có người truy hỏi: "Ông chú, thành tích của con gái chú có tốt không?"
Người đàn ông có hơi xấu hổ: 'Không tốt cho lắm."
"Thế liệu có khả năng đi làm lưu manh rồi không? Bây giờ trẻ con rất khó quản, hở một tí là đánh nhau ẩu đả, văng tục chửi bậy. Người lớn mắng riết nhưng tụi nó hoàn toàn không nghe." Một vị phụ huynh chia sẻ kinh nghiệm chăm con của mình.
Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, rõ ràng là không thể chấp nhận được: "Con gái tôi không có khả năng đi làm lưu manh đâu. Con bé rất ngoan ngoãn, học hành không tốt chỉ là vì trí nhớ của nó kém chứ nó không học thói hư tật xấu."
Lời này vừa nói ra đã lập tức hứng ngay một tràng móc miỉa từ người khác: "Vậy cũng chưa chắc đâu nhé, đương nhiên là ở trước mặt ông nó sẽ tem tém lại rồi, nhưng ở trường học có khả năng sẽ khác hoàn toàn đấy."
Mắt thấy mấy người này sắp cãi nhau, Tô Niệm Tinh ra hiệu cho mọi người yên tĩnh một chút sau đó hỏi người đàn ông: "Cũng đã hỏi qua bạn học rồi chứ?"
Người đàn ông gật đầu: "Đã hỏi qua rồi, con bé không có bạn trai."
"Liệu có phải bị bạn học bắt nạt không?" Tô Niệm Tinh lo lắng cô bé quá mức thành thật sẽ bị bạn học chèn ép.
Người đàn ông lắc đầu: "Không có. Tính cách của con gái tôi rất ngoan ngoãn, nhưng nó không phải loại trẻ con thành thật bị người ta bắt nạt mà không dám ho he tiếng nào đó, dáng người của nó rất cao, thường xuyên chạy bộ rèn luyện sức khỏe nên ở trường học chắc hẳn không có ai dám chọc vào nó đâu.
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi hỏi với vẻ chân chừ: "Con bé mất tích ở trường học hay là tan học rồi mới mất tích?"
Người đàn ông đáp: "Hôm thứ sáu tan học nhưng đến tận thứ bảy nó vẫn chưa về nhà, tôi gọi điện tới trường học hỏi mới biết trường học đã cho nghỉ từ hôm thứ sáu rồi, sau đó thì tôi báo cảnh sát."
Mọi người chợt hiểu ra: "Tan học mới mất tích vậy có khả năng là bị người bắt cóc rồi."
Mười tuổi đang là độ tuổi như hoa nở, Hương Giang lại không cấm bán dâm, tình cảnh của cô gái trẻ này thật đáng lo đây.
Nhưng chẳng ai trong số bọn họ dám nói ra suy đoán này ngay trước mặt một người cha cả, tránh cho lại kích thích tâm linh đã mỏng manh yếu đuối của đối phương.
Tô Niệm Tinh liên tiếp hỏi xong vài câu hỏi, người đàn ông cũng lần lượt đáp lời nhưng lại không có được bất cứ manh mối gì cả, sau đó cô ra hiệu cho người đàn ông duỗi tay ra: "Tôi xem giúp ông."
Người đàn ông chỉ đang đợi có vậy, vội vàng duỗi bàn tay ra.
Tô Niệm Tinh cầm ngón tay của ông ta, lọt vào mắt chính là cỏ xanh trải rộng khắp trời, trên đầu chính là trời xanh mây trắng, lúc này, cô gái trẻ đeo balo đang men theo con đường nhỏ trong rừng để trèo lên núi. Lúc đi đến sườn núi đột nhiên cách đó không xa có một con chim nhỏ mắc mình vào chạc cây, cô bé đi lên giúp đỡ, dưới chân bất cẩn giẫm hụt rồi lăn từ trên sườn núi xuống, bất tỉnh nhân sự.
Tô Niệm Tinh sững sờ: "Có phải con gái ông rất thích leo núi không?"
Người đàn ông ngạc nhiên rồi gật đầu: "Đúng đúng đúng, nhà tôi ở Đại Dữ Sơn, con bé thích vào trong núi hái nấm lắm."
Tô Niệm Tinh kêu ông ta gọi điện thoại tới đồn cảnh sát Đại Dữ Sơn: "Chắc hẳn con gái ông đi leo núi, giữa đường trượt xuống dưới núi bất tỉnh nhân sự rồi, sau khi tỉnh lại phát hiện ra núi quá dốc nên không thể leo lên được, bây giờ cô bé đã đói đến mức không còn sức lực nữa, ông kêu cảnh sát mau vào Đại Dữ Sơn tìm kiếm đi."
Người đàn ông rối rít cảm ơn rồi rời đi.
Đám người vây xem khác thổn thức không thôi: "Bây giờ trẻ con đúng là quá liều, tan học rồi không về nhà còn chạy vào trong núi hái nấm nữa."
"Tìm được người nhất định phải đánh cho một trận đòn no mới được."
Tiếp theo đấy, Tô Niệm Tinh lại xem bói nhân duyên cho một người đẹp khác, kết quả rất không tồi, người đẹp vui vẻ rời đi.
Một ngày ba quẻ nhanh chóng xem xong, quần chúng vây xem rời đi với vẻ luyến tiếc: "Ít quá, một ngày xem bốn quẻ mới tốt bao nhiêu."
"Có bốn quẻ rồi bà lại muốn năm quẻ, con người mãi mãi không biết đủ."
Đám đông tản ra bốn phía rời đi, bà A Hương nói với Tô Niệm Tinh một chuyện vui: "Buổi sáng có một người phụ nữ tới tìm cháu, cô ta lớn lên vô cùng có khí chất, tên là Trương Mộng Yên, cháu có quen cô ta không?"
Tô Niệm Tinh gật đầu, đương nhiên là có quen rồi.