Chương 177: Tiệc Cưới Hào Môn Trông Thế Nào
Chương 177: Tiệc Cưới Hào Môn Trông Thế NàoChương 177: Tiệc Cưới Hào Môn Trông Thế Nào
Thẳng cho đến khi có khách bước ra từ khách sạn, Thôi Diêu Đống hét to một cách không hề có hình tượng chút nào: "Trương Mộng Yên, cô là thứ đàn bà tỉ tiện, cô sẽ không được chết tử tết"
Tô Niệm Tinh thấy Thôi Diêu Đống rơi vào trong điên cuồng như vậy, Trương Mộng Yên đã chặt đứt tài lộ của anh ta đã khiến anh ta hoàn toàn hận cô ta, đúng là nực cười thật.
Ngay đúng lúc này, Trương Mộng Yên bước ra khỏi khách sạn.
Thối Diêu Đống định đi lên nhưng lại bị bảo vệ giữ chặt tại chỗ.
Trương Mộng Yên trốn ra đằng sau Lý Gia Hào, ánh mắt lạnh lùng không diễn tả được, trong đôi mắt đã từng tràn đầy tình yêu trước kia đến bây giờ lại chỉ còn lại lạnh lẽo như băng không để tan chảy.
Lý Gia Hào thấy Trương Mộng Yên sợ hãi bèn giấu vợ ra phía sau mình, đứng trước mặt Thôi Diêu Đống: "Cô ấy là vợ tôi, sau này cách xa cô ấy một chút."
Thôi Diêu Đống còn muốn lý luận nhưng Lý Gia Hào lại không muốn phí lời với anh ta nữa, ông ta ôm Trương Mộng Yên lên con xe sang trọng rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại Thôi Diêu Đống như con chó nhà có tang.
Bảo vệ thấy người đã đi rồi cũng trực tiếp thả anh ta ra, đối phương theo quán tính ngã khuyu xuống đất, đau đớn gào lên.
Ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh đến đường Paterson, bà A Hương tò mò sáp tới hỏi chuyện: "Tiệc cưới hào môn trông thế nào? Có mấy món?" Tô Niệm Tinh bị bà ta hỏi mà có hơi ngơ ngác, cô nào có đếm được mấy món đâu, chỉ đành bảo: "Thức ăn rất ngon, vừa nhìn đã biết là đắt rồi, còn lợn sữa nướng giòn ấy vô cùng ngon miệng, còn có cả bào ngư cũng rất tươi nữa, vi cá nấu cũng không tồi."
Bà A Hương thèm đến rỏ dãi: "Một bữa tiệc của mấy người giàu có này cũng phải hơn vạn ấy nhỉ."
Bà ta lại hỏi Tô Niệm Tinh mừng bao nhiêu tiền.
Nhắc đến chuyện này là Tô Niệm Tinh lại có hơi đỏ mặt, trước đây cô chỉ mải nghĩ có thể tới tiệc cưới hào môn là có thể mang tới danh khí và chuyện làm ăn cho mình mà lại quên mất tham gia hôn lễ thì phải mừng tiền.
Trước khi đi cô đã chuẩn bị lì xì một vạn, đây đã là thành ý lớn nhất mà cô có thể lấy ra được rồi, nhưng ngay khi cô đến hiện trường hôn lễ nhìn thấy người khác đều là mười vạn, hai mươi vạn, năm mươi vạn tiên mừng, phong bì một vạn đó của cô lại không tài nào lấy ra được, khiến mặt cô nóng như lửa đốt.
Cô nghĩ đến mình có nên vì chút thể diện mà lấy luôn khoản tiền tiết kiệm ra không?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn đập tan suy nghĩ này ngay, cô không thể vì một buổi hôn lễ mà vét sạch gia sản của mình được.
Cô gom góp tận vài tháng mới được mười vạn, đây chính là toàn bộ tiền vốn để cô mở quán ăn, không thể vì thể diện mà tiêu hết được.
Thẳng cho đến khi cô nhận được bao lì xì bà mai mà Lý Gia Hào cho thì mới đi đăng ký vào trong sổ, vừa không phải tiền của mình lại vừa không phải mất mặt, chỉ là có hơi đáng tiếc, bao lì xì hai mươi vạn đều cống đi hết rồi, không giữ lại một xu nào cả. Sau khi Tô Niệm Tinh nói xong, bà A Hương dựng ngón cái: "Được đấy."
Tô Niệm Tinh lại có hơi xấu hổ, làm thế này cũng có khác gì với đi ăn chực một bữa đâu cơ chứ, vẫn có hơi ngại ngùng.
Bà A Hương không thể trải nghiệm được sự xấu hổ này của cô, lại truy hỏi cô xem đối phương đã cho Trương Mộng Yên bao nhiêu tiền sính lễ.
Sính lễ ở bên Hồng Kông này cao hơn ở bên nội địa, một là vì thu nhập ở bên bọn họ cao, hai là Hương Giang không giới hạn sính lễ cao. Đàn ông càng có tiền thì cho sính lễ càng cao.
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Lý Gia Hào cho cô ấy hai nghìn vạn tiền sính lễ"
Hai nghìn vạn chỉ có thể tính là một cọng lông trâu đối với gia sản của Lý Gia Hào, nhưng nếu Lý Gia Hào lập di chúc thì có khả năng Trương Mộng Yên sẽ không thể lấy được rất nhiều tài sản.
Còn hai nghìn vạn này thì lại khác, số tiền này hoàn toàn thuộc về cô ta.
Nếu Trương Mộng Yên nghe theo kiến nghị của cô mà đầu tư vào bất động sản, vậy ba mươi năm sau chí ít cũng có thể tăng lên gấp hai mươi lần, khoản tiên này cũng đủ để cho cô ta sống thoải mái đến cuối đời.
Bà A Hương hít ngược một ngụm khí lạnh.
Hay lắm, vậy mà lại cho nhiều như vậy: "Trước đó cô ta không gả cho Lý Gia Hào, ý chí đúng thật là kiên cường.”
Tô Niệm Tinh cũng tán đồng với câu này của bà A Hương, chỉ có thể nói là trước đây, tên tiện nam kia đã hoàn toàn bắt thóp được tâm tư của Trương Mộng Yên, nếu anh ta vẫn luôn giữ vững thiết lập là một người đàn ông tốt thì chỉ sợ rằng cuối cùng, Trương Mộng Yên vẫn sẽ cá chết lưới rách với Lý Gia Hào.