Chương 186: Trâu Già Gặm Cỏ Non
Chương 186: Trâu Già Gặm Cỏ NonChương 186: Trâu Già Gặm Cỏ Non
Bà A Hương gật đầu, ba người đang bàn tán hăng say thì đột nhiên có một ông cụ đi ngang qua sạp hàng, một người đàn bà trẻ tuổi đang khoác cánh tay của ông ta.
Bà thím bán khoai lang hô một tiếng: "Cụ Hách."
Đối phương nhìn thấy bà thím bán khoai lang bèn gật đầu một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Đợi sau khi người đi rồi, bà thím bán khoai lang liếc mắt ra hiệu cho Tô Niệm Tinh và bà A Hương, ý là "chính là bọn họ đấy."
Vừa rồi Tô Niệm Tinh chỉ nhìn thấy sườn mặt của đối phương, người phụ nữ kia quả thật rất trẻ nhưng ngược lại tướng mạo cũng không xuất chúng cho lắm, chỉ thuộc phạm vi phổ thông.
Bà thím bán khoai lang thở dài một tiếng: "Cái lúc mà thím Hách còn sống, hai người luôn luôn cãi nhau vì đứa con trai đã chết. Cụ Hách vẫn luôn trách thím Hách đã hại chết con trai. Tôi sống ở ngay bên cạnh nhà bọn họ cũng không ít lần thấy bực bội. Chỉ là đợi bà cụ đi rồi lại thấy không đáng thay bà ta."
Bà A Hương kêu bà ta đừng để trong lòng: "Bà cũng đừng cảm thấy không đáng, nếu không phải bà ta cả ngày ầm ï, gà chó không yên, lúc đầu cũng chính bà ta một mực đòi cản Thắng Tử, không cho thằng nhỏ ra nước ngoài du học nên Thắng Tử mới nhảy lâu bỏ trốn, bất cẩn giãm hụt chân mà ngã chất.
Cụ Hách không ly hôn với bà ta đã là hết tình hết nghĩa rồi.
Bà ta đã chết rồi, cũng không thể kêu người còn sống phải thủ tiết với bà ta được chứ?
Cụ Hách mới có sáu mươi thôi, cách ngày chết vẫn còn hai mươi năm nữa cơ mà, vẫn còn lâu lắm."
Bà thím bán khoai lang gật đầu.
Hai vợ chồng già này đã dày vò nhau cả một đời rồi, có từng cãi nhau, từng oán trách nhau, vượt qua trắc trở khó hơn hơn nửa đời người.
Tô Niệm Tinh không để ý đến quan niệm hôn nhân của thế hệ già cho lắm: "Nếu đã cãi nhau vậy chứng minh tính cách không hợp, tại sao lại không chia tay ạ?
Nếu hai người họ không thể giúp đỡ lẫn nhau, không thể san sẻ tình cảm với nhau, ngày nào cũng cãi nhau sẽ chỉ khiến hao mòn cảm xúc, cuối cùng người bị tổn thương lại chính là mình, hà tất phải vậy chứ."
Bà thím bán khoai lang bật cười: "Suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi, cách nghĩ vẫn còn đơn giản lắm cháu ơi, sống hơn nửa đời người đã giống như người thân rồi, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được."
Hai người không vừa ý nhau, không thể cùng đi đến một kết luận, Tô Niệm Tinh cũng không có hứng thú thay đổi tư tưởng của bà ta mà quay đầu đi, không nói chuyện nữa.
Một tiếng sau, cụ Hách dẫn người phụ nữ trẻ bước ra khỏi trung tâm thương mại, trong tay hai người xách túi lớn túi nhỏ, giá vật bên trong trung tâm thương mại đều không rẻ, bà thím bán khoai lang tính sương sương thấy ít nhất cũng phải tốn một đến hai vạn.
Bà ta thâm tặc lưỡi, nói cụ Hách đúng là vung tay quá trán, lại chào hỏi đối phương: "Khi nào thì cụ kết hôn thế?"
Cụ Hách được người hỏi đến chuyện vui là tinh thần phơi phới hẳn: "Ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn, hôm nay dẫn Xảo Trân qua đây mua ngũ kim."
Ngũ kim ở đây chỉ: Vòng cổ, lắc tay, nhẫn, khuyên tai và lắc chân.
Bà thím bán khoai tây nhìn thấy cái vòng vàng trên cổ tay của Xảo Trân, thô như vậy lại nặng như vậy, kiểu gì cũng phải đáng giá từ một đến hai vạn đô la Hồng Kông.
Bà ta hít ngược một ngụm khí lạnh, nhìn về phía cụ Hách lại cảm thấy đối phương đúng là một người coi tiền như rác, cũng không biết bà ta moi dũng khí ở đâu ra mà bảo: "Cụ Hách, cụ kết hôn có phải cũng nên chọn ngày lành tháng tốt không? Kêu Tiểu Tinh bói cho cụ một quẻ đi? Con bé xem bói chuẩn lắm đấy."
Đều là hàng xóm láng giêng nên cụ Hách đương nhiên cũng từng nghe nói tới danh tiếng của Tô Niệm Tinh rồi.
Tuy rằng hàng xóm đều nói cô xem bói rất chuẩn nhưng sao ông ta cứ cảm thấy người này có hơi tà khí thế nhỉ?
Bạn xem, mấy người kia tới tìm cô xem bói nhưng quẻ tượng mà cô bói ra ít nhiều gì cũng có chút vấn đề cả, còn trời ban lương duyên lại càng ít đến đáng thương.
Nếu như Tô Niệm Tinh biết được chắc chắn sẽ la to oan uổng quá.
Trời ban lương duyên mà cô bói ra được cũng không ít mà, nhưng người Hương Giang hiếu kỳ, ai lại đi loan truyền về quẻ tượng trời ban lương duyên chứ?
Chuyện xưa được truyền bá rộng rãi nhất không phải đều mang chút sắc thái kỳ lạ hay sao?