Chương 188: Hôm Nay Tôi Hơi Mệt
Chương 188: Hôm Nay Tôi Hơi MệtChương 188: Hôm Nay Tôi Hơi Mệt
Cha mẹ của Xảo Trân không hề bước ra ngoài trước khi cụ Hách cưỡng hiếp Xảo Trân mà là đợi đối phương thật sự mắc bấy rồi, hơn nữa Xảo Trân cũng đã để lại chứng cứ phạm tội trên người mình. Sau đó mới thuận lý thành chương lấy bằng chứng, sau đó lại tạo ra một tình huống bất ngờ, cụ Hách không có con cái, Xảo Trân lại là vợ của ông ta. Sau khi Cụ Hách chết, cô ta chính là người thừa kế đầu tiên.
Đây là một quá trình phạm tội cực kỳ hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức Tô Niệm Tinh rụt tay về cũng không biết nên giải thích thế nào.
Cho dù cô nói với cụ Hách là ông ta đang bị cả nhà Xảo Trân lừa thì phỏng chừng ông ta cũng sẽ không biết ơn đâu, vì đằng chuôi của ông ta đã nằm trong tay cha mẹ Xảo Trân rồi.
Hơn nữa, từ tận sâu trong lòng cô thật sự cảm thấy cụ Hách cũng không hề vô tội, nếu không phải ông ta không thể quản được nửa thân dưới của mình thì làm sao lại bị người ta lừa được chứ!"
"Đại sư? Mệnh cách của tôi thế nào? Tương lai có thể phát tài được không?" Xảo Trân nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh với đôi mắt tỏa sáng.
Tô Niệm Tinh chợt lấy lại bình tĩnh, nói với vẻ hơi xấu hổ: "Xin lỗi, cơ thể tôi có hơi không thoải mái, ngày mai sẽ bói lại cho cô vậy."
Cô nhét trả tiền cho cụ Hách, Xảo Trân nghe vậy bèn nhíu mày, bĩu môi với vẻ thất vọng.
Cụ Hách thì lại lộ ra vẻ mặt vui sướng, còn hiểu ý người bảo: "Không sao, xem bói cần phải tốn đầu óc, lần sau xem sau cũng được."
Hai người xách túi to túi nhỏ rời đi. Bà A Hương thấy Tô Niệm Tinh vuốt trán: "Sao vậy? Có phải có chỗ nào đó không thoải mái không?”
Tô Niệm Tinh vừa định lắc đầu thì đột nhiên lại thay đổi ý kiến: "Vâng, cháu thật sự thấy không khỏe cho lắm, hôm nay không xem bói nữa, cháu về ngủ một giấc trước đã."
Bà A Hương vội vàng gật đầu: "Mau về đi, nếu khó chịu trong người thì đừng cố chịu mà đi bệnh viện khám nhé."
Tô Niệm Tinh đáp qua loa một tiếng rồi đi đến đồn cảnh sát Vịnh Đồng La tìm giám sát Lương, chuyện này rất bí mật nên cô không muốn cho người ngoài biết, đề nghị được ra ngoài nói chuyện.
Gần đây giám sát Lương không có vụ án lớn gì, thấy cô có chuyện tìm mình bèn cầm áo khoác rồi dẫn cô đến bãi đỗ xe.
Lên xe rồi, giám sát Lương hỏi cô muốn đi đâu?
Tô Niệm Tinh không muốn vào cửa hàng vì nhân khẩu Hương Giang tập trung, các quán ăn dù có mở ở chỗ hẻo lánh đến cỡ nào cũng sẽ có khách ghé thăm.
Cô lắc đầu: "Cứ ở nguyên đây đi, tôi nói là về ngay."
Giám sát Lương cho rằng cô gặp phải rắc rối nên gật đầu đồng ý: "Được, cô nói đi."
Tô Niệm Tinh nói lại nội dung quẻ bói vừa rồi: "Loại trường hợp thế này thì nên giải quyết kiểu gì? Đều là người xấu cả, thật chẳng ra thể thống gì. Có phải lão già kia không đáng được cứu không?"
Cứu loại quỷ háo sắc này rồi cũng khiến cô chán ghét bản thân mình luôn.
Nhưng biết rõ ràng có một người sắp bị hại, cô lại không có cách nào làm như không biết.
Giám sát Lương không hổ là điều tra viên có kinh nghiệm đã sở hữu rất nhiều năm phá án, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra được điểm kỳ lạ ở trong này: "Cô nói là nhân phẩm của cụ Hách ngày thường cũng không tồi. Đến một người ngang ngược như thím Hách mà ông ta còn chịu đựng được nhiều năm như thế, vậy tại sao lại đột nhiên cưỡng gian một cô gái trẻ được chứ. Hơn nữa độ tuổi còn nhỏ như vậy nữa, liệu rằng có khả năng ông ta đã bị chuốc thuốc không?"
Tô Niệm Tinh sững sờ: "Thật sao? Anh có bằng chứng không?"
Đương nhiên là giám sát Lương không có bằng chứng rồi: "Tôi cũng từng điều tra qua rất nhiều vụ án tiên nhân khiêu kiểu này rồi, loại người này đều nóng lòng muốn đạt được mục đích. Cho dù cụ Hách có suy nghĩ với Xảo Trân thật thì cũng không đến mức gấp gáp như vậy. Mới chỉ quen biết có vài ngày mà đã ra tay rồi sao? Thế này không phù hợp với tác phong ngày thường của ông ta."
Tô Niệm Tinh xem bói đã gặp được quá nhiều tiện nam rồi cho nên cô mới vào trước là chủ, cảm thấy cụ Hách cũng là một tên tiện nam.
Nhưng thím Hách đã hại chết con trai mà cụ Hách còn không ly hôn với bà ta thì thôi. Giữa hai người họ ngoại trừ còn có tình cảm ra thì thật ra cũng có liên quan đến tính cách điềm tĩnh của cụ Hách. Một người như vậy sẽ không tùy tiện mạo hiểm, đặc biệt là đi cưỡng gian để ngồi tù.
Tô Niệm Tinh cúi gục đầu với vẻ xấu hổ: "Là tôi phán đoán sai lâm."
Nếu cô không tới tìm giám sát Lương thì cụ Hách đã chết oan uổng rồi.
Giám sát Lương lại nói đúng trọng tâm: "Cô cũng không phải điều tra viên, không ngờ đến mấy chuyện này cũng rất bình thường. Cô không vì cụ Hách là một tội phạm cưỡng gian mà bỏ mặc ông ta, ngược lại còn tới tìm tôi bàn bạc, điêu này chứng tỏ cô là một người có cảm giác chính nghĩa rất mạnh. Tôi cảm thấy cô rất không tồi."