Chương 197: Mang Thai
Chương 197: Mang ThaiChương 197: Mang Thai
"Cậu đừng có nhì nhằng ở đây, không thích dọn dẹp cũng không làm được trà sữa, vậy ra đằng sau gói bánh bao đi."
Du Tử lại không chịu đứng dậy mà ngồi vắt chéo hai chân giống như bố tướng: "Không biết!"
Đây là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh mở tiệm, cũng chưa từng nghe ông nội bà bố nói đến tình huống nhân viên trong tiệm không nghe lời thì sẽ thế nào, cô vẫn kiên nhẫn nói: "Vậy ra sau bếp làm chè khoai dẻo đi, cái này chắc là biết chứ hả?"
"Không biết!" Du Tử đúng lý hợp tình vô cùng.
Tô Niệm Tinh tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Nếu cậu đã không biết làm gì cả vậy mời cậu đi chol”
Sự kiên nhẫn của cô đã đạt đến cực hạn rồi, việc gì cũng không biết làm vậy tới tiệm cô ngồi mát ăn bát vàng chắc?
Thế cũng không được đâu nhé.
Cuối cùng thì Du Tử cũng hài lòng rồi, anh ta đứng dậy với vẻ vô cùng đắc ý: "Đây là tự cô nói đấy nhé, chủ quán vô duyên vô cớ đuổi việc nhân viên sẽ phải bồi thường một tháng tiền lương cho tôi."
Tô Niệm Tinh: "...'
Được rồi, đây đúng là luật pháp ở Hương Giang rồi, cô cũng không có khả năng cùng anh ta tham gia một vụ kiện cáo chắc chắn sẽ thua như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu rồi lấy tiên công mấy ngày hôm nay và cả tiền bồi thường một tháng từ trong ngăn kéo ra: “Cho cậu, bây giờ thì đi ngay cho tôi.' Du Tử nhét vào túi quần, nhìn những người khác với vẻ khiêu khích rồi nhanh chóng đi ra khỏi tiệm.
Bà A Hương từ phía sau đi ra ngoài, thấy Tô Niệm Tinh tức điên cả người bèn an ủi cô: "Cháu đừng giận, thế giới rộng lớn như vậy kiểu gì cũng sẽ gặp mấy tên cặn bã thôi."
Tô Niệm Tinh gật đầu.
Thiếu đi một Du Tử, ngược lại bây giờ trong tiệm vẫn có thể lo xuể được việc, nhưng cô lại không hề hài lòng về thái độ làm việc của anh ta, rõ ràng là đang mượn luật pháp để lừa người mà, nhưng cứ cố tình cô lại không có cách nào làm gì được anh ta.
Sau này tuyển nhân viên cô nên làm thế nào để ngăn chặn loại tình huống này đây?
Cô đang nghĩ ngợi chuyện của mình mà không để ý đến việc bà A Hương cũng đang chân chừ, lúc quay đầu sang lại phát hiện ra bà ta hình như cũng đang nghĩ ngợi, cô có hơi bối rối: "Sao vậy ạ?”
Bà A Hương cười gượng rồi lắc đầu.
Với vẻ mặt này của bà ta mà nói mình không sao vậy Tô Niệm Tinh cũng không thèm tin.
Biết rõ bà ta có chuyện, làm sao cô có thể làm như không thấy được chứ.
Vì thế cô giục bà A Hương: "Có phải bà đang gặp phiền phức gì không?”
Bà A Hương xoắn ngón tay, trông có hơi khó mở miệng, sau khi cân nhắc vài ba lần, cuối cùng vẫn nói ra tình hình thật: "Mẹ nuôi của Văn Văn có thai rồi."
Nếu Văn Văn là con gái ruột vậy cô ta mang thai thì cứ mang thai thôi, nhưng đẳng này Văn Văn lại là con gái nuôi cho nên chuyện này cũng rất vi diệu.
Đại khái thì Tô Niệm Tinh cũng hiểu được bà A Hương đang lo lắng chuyện gì.
Cô gái trẻ nghi ngờ bạn trai của bạn thân thích mình lúc trước kia cũng là con gái nuôi, mẹ nuôi đã có con ruột của mình rồi cũng không đối xử tốt với cô ta cho lắm, bà A Hương vì thế mà lo lắng cũng là chuyện bình thường.
"Vậy bà có phát hiện ra gì không?”
Bà A Hương cố nặn ra một nụ cười, có hơi xấu hổ: "Tạm thời thì vẫn chưa có. Bà biết mình có hơi lòng dạ tiểu nhân, nhưng bà đã từng thấy cha mẹ thiên vị con ruột của mình.
Nếu bọn họ không thương Văn Văn nữa, bà muốn đón con bé về, nhưng cháu cũng biết rồi đấy, tình hình hiện tại của bà lại không cho phép..."
Tô Niệm Tinh gật đầu, trước đây cô đã từng phân tích lý do tại sao bà A Hương không có cách nào nhận nuôi Văn Văn rồi, có hai khuyết điểm ở đây: Một là bà ta đã lớn tuổi. Hai là bà ta không có thu nhập ổn định, không thể cung cấp môi trường sống tốt đẹp cho Văn Văn.
Một điểm tuổi tác lớn này có thể dùng tình thân để bù đắp vì dù sao bà A Hương cũng chính là người thân duy nhất còn lại trên đời này của Văn Văn.
Cái mà bà A Hương cần phải thay đổi chính là điều thứ hai.
Tô Niệm Tinh nghĩ kỹ lại cũng biết tại sao bà ta lại khó mở lời đến vậy.
Cô nở nụ cười: "Chuyện này có gì mà khó đâu. Bà cũng biết bây giờ quán của cháu làm ăn tốt bao nhiêu rồi mà. Bánh bao mà bà gói lại ngon như vậy, cháu đang tính thuê bà về đây làm giúp cháu đây?" Phía bên Hương Giang này có thể thuê mướn người lớn tuổi, nhưng thường thì các xí nghiệp đều sẽ cho người trên sáu mươi lăm tuổi nghỉ hưu. Lý do rất đơn giản.