Chương 200: Anh Có Thể Quyết Định
Chương 200: Anh Có Thể Quyết ĐịnhChương 200: Anh Có Thể Quyết Định
Tô Niệm Tinh quan sát anh ta với vẻ soi mói: "Anh có thể quyết định?"
Không phải cô coi thường Trương Chính Bác mà anh ta chỉ là một tổ trưởng, chức vị cao nhất ở đồn cảnh sát Vịnh Đồng La nói thế nào cũng phải là cảnh ti mới đúng?
Anh ta nói toàn bộ tiền quyên góp đều thuộc về cô hết, các lãnh đạo có thể vui lòng được sao?
Dù sao thì lần này cũng tiên chuộc cũng tận ba trăm triệu cơ, nói thế nào thì quà cảm ơn của Hà tiên sinh cũng phải cho mấy nghìn vạn.
Người chết vì tiền!
Tô Niệm Tinh bằng lòng vì mấy nghìn vạn mà mạo hiểm nhưng cô không thể trải đường sẵn cho người khác được.
Trương Chính Bác thật sự không thể tự ý quyết định được, cô gái trẻ trước mặt này trông thì trẻ tuổi nhưng lại chính là kiểu không trông thấy thỏ thì không thả chim ưng, lời nói bình thường hoàn toàn không thể lừa được cô, anh ta cũng không đôi cô nữa: "Bây giờ tôi về đồn cảnh sát làm giấy xin."
Tô Niệm Tinh nhún vai, vẻ mặt "tùy anh thôi" nhưng cô vẫn bổ sung một câu: "Nếu ông ta không cho tôi tiền hoa hồng thì đồn cảnh sát các anh phải trả tiền xem bói cho tôi, ít nhất là một vạn, còn phải giữ bí mật thay tôi nữa, không thể tung tin chuyện tôi có thể bói ra thân phận của bọn bắt cóc."
Tốt xấu gì cô cũng từng lăn lộn trong giới giàu có rồi, đã từng thấy rất nhiều người có tiền ở bên ngoài tiêu tiền như nước nhưng lúc ở riêng lại rất bủn xỉn. Lỡ như Hà tiên sinh thật sự không cho tiên hoa hồng vậy cô cũng không muốn làm việc miễn phí đâu. Trương Chính Bác suýt chút nữa thì bị cô dày vò đến tức điên lên mất, anh ta nghiến răng: "Được!"
Nói xong, anh ta quay người rời đi, Đại Lâm cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tô Niệm Tinh quay về tiệm, bà A Hương vẫn chưa đi, trông thấy cô quay về, bà ta vội vàng đi lên, lo lắng hỏi: "Bọn họ tìm cháu có chuyện gì vậy? Không phải lại muốn cháu xem bói cho người chết nữa đấy chứ?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: 'Không có, lần này kêu cháu xem bói cho người sống."
Bà A Hương thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần không phải người chết là được.
Bà ta lại không biết, có đôi khi nguy hiểm từ người sống còn nhiều hơn cả người chất.
Tô Niệm Tinh nhàn nhã đấm tiền thưởng công dân tốt, vậy mà lại có hai nghìn đô la Hồng Kông, sở cảnh sát Hương Giang cũng hào phóng thật đấy.
Cô nhét bao lì xì về lại túi quần, đây là tiền mà cô kiếm được ở bên ngoài, không thể tính vào mức doanh thu.
Sau đó, cô vừa tiếp đón thực khách vừa nằm mơ mộng đẹp có thể lấy được mấy nghìn vạn.
Hương Giang không được an toàn cho lắm, xác suất tội phạm tăng cao, cho dù cô có mấy nghìn vạn thì cũng không thể ngăn được mấy tên bắt cóc đó. Bọn họ là kiểu người đến ngay cả con trai của phú hào giàu có nhất mà còn dám ra tay thì thôi.
Cô muốn lấy được hộ khẩu Hồng Kông rồi lại quang minh chính đại trở về Thâm Quyến. Đến khi ấy cô nhất định phải mua một căn nhà cao cấp rộng bốn trăm mét vuông, bốn phòng hai sảnh, ở vậy mới thoải mái được.
Tiền còn thừa thì đều dồn đi mua nhà hết, sau này dựa vào cho thuê để sống qua ngày.
Đợi khi giá nhà tăng lên, cô sẽ bán nhà để đi du lịch, chỉ nghĩ thôi đã thấy tươi đẹp rồi.
Cô nghĩ rồi lại nghĩ, còn bật cười thành tiếng.
Thực khách thấy cô đột nhiên bật cười vui vẻ cũng nở nụ cười theo: "Chủ quán, cô có chuyện vui gì sao?”
Tô Niệm Tinh cười niềm nở: "Cũng tính là chuyện vui đi, trước đó a sir phát hiện ra được một thi thể không đồng ở bến tàu, vừa vặn tôi lại quen nên báo cảnh sát, có được tiền thưởng công dân tốt cho nên đang vui lắm."
Công dân Hương Giang cũng không xa lạ gì đối với phân thưởng công dân tốt này. Mỗi lần, số người nhận được phần thưởng này có khoảng đến mấy chục người, tiền cũng không tính là nhiêu, nghe được câu này cũng lập tức chúc mừng cô: "Chủ quán là một người lương thiện cho nên mới có thể nhận được."
Tô Niệm Tinh khiêm tốn xua tay: "Tôi chỉ vừa vặn gặp được thôi, nếu cô gặp được cũng sẽ thông báo cho cảnh sát giống như tôi thôi mà."
Thực khách được khen lập tức tươi cười hớn hở, giống như thể người vừa nhận được phần thưởng công dân tốt là cô ta vậy, sau đó cô ta hài lòng thỏa mãn rời đi.
Một tiếng sau, bà A Hương chạy về với vẻ hào hứng vô cùng, nói với cô rằng bếp đã mua xong cả rồi, ngày mai sẽ chuyển tới đây: "Ta thuận đường mua thêm ít mì với rau, lát nữa sẽ xào cho cháu ăn, nếu như cháu cảm thấy không tồi thì ngày mai chúng ta có thể bán luôn."