Chương 206: Khang Tử Kêu Bà Ly Hôn
Chương 206: Khang Tử Kêu Bà Ly HônChương 206: Khang Tử Kêu Bà Ly Hôn
Bốn hôm khai trương này, Tô Niệm Tinh quả thật không nhận được đơn, có khả năng là vì vừa mới đổi chỗ, cộng thêm cô lại nâng giá lên thành một nghìn đô la Hồng Kông một quẻ cho nên không có người nào tới đây xem bói cả.
Tô Niệm Tinh cân nhắc đến chuyện mình có nên đăng quảng cáo tiếp hay không thì đúng lúc này, A trân ở đằng trước gọi cô.
Tô Niệm Tinh quay đầu nhìn về phía bà A Hương: "Cháu không nói với bà nữa, sáng mai bà đừng quên đi chợ nhé, tiền chợ hôm qua đã đưa cho bà rồi, sau khi mua xong phải ghi vào sổ, tuyệt đối đừng quên."
Bà A Hương giục cô đi nhanh: "Yên tâm đi, bà nhất định sẽ nhớ mà."
Tô Niệm Tinh đi ra đằng trước, A Trân giới thiệu với cô: "Chị chủ, là người phụ nữ này tìm cô đấy."
Tô Niệm Tinh nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ lập lòe, trước đây lúc cô xem chỉ tay cho Trương Mãn Khang cũng đã trông thấy vị này trong video, cô nở nụ cười: "Bà là mẹ của Trương Mãn Khang phải không? Không biết có chuyện gì có thể giúp được bà?"
Mẹ của Trương Mãn Khang là Hứa Thuận Bình, vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ yếu đuối và không có chủ kiến rồi. Mái tóc của bà ta đã bạc một nửa, gương mặt kia vì chịu quá nhiều khổ nên tướng mặt có vài phần khắc khổ, là kiểu tướng mặt sâu lo như thể toàn bộ thế giới đều đang đối địch với bà ta vậy.
Ngay khi Tô Niệm Tinh hỏi bà ta, bà ta ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô một cái với vẻ sợ hãi rồi lại nhanh chóng cúi đầu, hai bàn tay vặn xoắn vào nhau một cách lo lắng, đấu tranh rất lâu mới chịu mở miệng: "Là... là cô kêu Khang Tử ép tôi ly hôn phải không?”
Tô Niệm Tinh sững sờ: "Khang Tử kêu bà ly hôn?"
Nếu cô thật sự đã xúi giục Khang Tử làm như vậy, theo lý mà nói thì người đàn bà này chắc hẳn sẽ nổi giận đùng đùng tìm tới cửa tính sổ mới đúng. Nhưng tính cách của đối phương thật sự quá nhút nhát, đến ngay cả nói chuyện lớn tiếng mà cũng không dám nữa là.
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Không phải. Anh ta chỉ là một người rất may mắn đã rút thăm trúng phần thưởng xem bói ở tiệm chúng tôi. Tôi đã xem bói và nói với anh ta rằng: Mười năm sau, mẹ anh ta sẽ chết trong tay của cha anh ta, anh ta vì báo thù cho bà nên đã chính tay cầm dao đâm cha mình. Tôi khuyên anh ta rời khỏi căn nhà ngột ngạt kia, nhưng anh ta không bằng lòng, khăng khăng muốn cứu vớt mẹ của mình."
Đại khái là trước đó có từng nghe con trai nói đến quẻ tượng mà cô đã xem được nên Hứa Thuận Bình cũng không có biểu hiện ngạc nhiên gì cả, nhưng các thực khách đang xếp hàng mua trà sữa lại vô cùng tò mò: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cha giết mẹ? Con trai giết cha? Đây phải là thù oán lớn cỡ nào chứ?”
Có rất nhiều người thâm nghĩ: Nhà chính là bến đỗ ấm áp và thoải mái nhất, giết người hơn nữa còn là giết người thân nhất của mình chính là một chuyện khiến người nghe mà rợn hết tóc gáy.
Hứa Thuận Bình siết chặt vạt áo của mình, tuy rằng tính cách của bà ta nhút nhát nhưng lại rất cố chấp, nghe được tiếng bàn luận ở đằng sau, bà ta điên cuồng lắc đầu: "Không phải đâu, chồng tôi sẽ không giết tôi, Khang Tử cũng sẽ không giết cha nó."
Tô Niệm Tinh thấy bà ta u mê không chịu tỉnh ngộ bèn thở dài một tiếng, hỏi ngược lại bà ta: "Vậy có phải chồng bà cứ uống rượu say là lại đánh bà không?”
Hứa Thuận Bình không nói gì cả, coi như là ngâm thừa nhận.
Các thực khách thảo luận sôi nổi, bạo lực gia đình mà còn không ly hôn, đầu óc của người đàn bà này bị úng nước rồi sao?
Hứa Thuận Bình cắn chặt môi dưới: "Tôi không thể ly hôn, ly hôn rồi Khang Tử biết phải làm sao hả?"
"Anh ta đã là sinh viên đại học năm hai rồi chứ có phải là lớp hai tiểu học, hay là lớp tám trung học đâu, đừng có lôi anh ta ra làm cái cớ nữa.
Bà hại anh ta còn chưa đủ thảm nữa hay sao?
Chính vì sự hèn nhát của bà chưa bao giờ từng dẫn anh ta rời khỏi gia đình tôi tệ đó mới khiến anh ta trở nên vừa nhạy cảm vừa yếu đuối.
Rõ ràng anh ta rất ưu tú, nhưng một người dù có thông minh đến cỡ nào đi chăng nữa nếu ngày nào cũng bị đánh đập thì anh ta cũng sẽ dần dần mất tự tin cả thôi."
Tô Niệm Tinh thật sự không hiểu nổi người phụ nữ đã bị bạo lực gia đình rồi tại sao còn không phản kháng?
Đúng, lúc đánh nhau, thể lực của bà ta không thể so được với bên nam thì còn có thể hiểu được. Nhưng lúc hổ còn đang ngủ say thì sao?