Chương 210: Thuyết Phục
Chương 210: Thuyết PhụcChương 210: Thuyết Phục
Bà A Hương và hai vị đầu bếp khác cũng ra ngoài xem náo nhiệt cả rồi, A Hỉ cũng không có trong tiệm, chỉ có mình A Trân phải trông tiệm nên không dám tùy tiện rời đi.
Không bao lâu sau, A Trân ở bên ngoài gọi Tô Niệm Tinh: "Chị chủ ơi, có cán bộ tìm cô này.
Tô Niệm Tinh nghi ngờ, cán bộ tìm mình có chuyện gì sao?
Lẽ nào bọn họ cũng cho rằng là cô đã xúi giục Trương Mãn Khang nhảy lầu tự sát?
Tô Niệm Tinh đi ra ngoài, sir Lý - một trong những chuyên gia đàm phán hỏi cô có bằng lòng lên tâng thượng để khuyên Trương Mãn Khang không.
"Tâm trạng của cậu ta đang rất kích động, ai nói cũng không chịu nghe, một mực muốn cha mẹ mình ly hôn, nhưng cha mẹ cậu ta lại không chịu ly hôn.
Tôi nghe bà Hứa Thuận Bình nói trước đó cô từng xem bói cho Trương Mãn Khang, lời cô nói chắc hẳn cậu ta sẽ tin vài phần, cô có thể lên trên khuyên cậu ta xuống được không?
Dù sao cũng là một mạng người, hôm nay có nhiều phóng viên tới đây như vậy, nếu như Trương Mãn Khang thật sự chết vậy cũng không tốt đối với danh tiếng của cô."
Quả nhiên vị sir Lý này là một người rất biết ăn nói, lời mà anh ta nói cũng có lý đấy chứ.
Tuy rằng Tô Niệm Tinh không khuyên Trương Mãn Khang nhảy lầu nhưng những người khác lại không biết điều đó. Thông qua nhiều người thêm mắm dặm muối, tin đồn sẽ chỉ có nước càng đồn càng lan xa, đến khi ấy thứ bị hủy hoại chính là danh tiếng của cô.
Cho dù là vì bản thân cô thì Tô Niệm Tinh cũng phải khuyên Trương Mãn Khang xuống dưới, cho nên cô đã đồng ý ngay.
Cảnh sát ở đằng trước mở đường.
Sir Lý dẫn Tô Niệm Tinh băng qua con đường hình người đã được để trống ra kia. Xung quanh toàn là người tới hóng hớt. Các phóng viên nhìn thấy một màn này cũng nháo nhào lôi máy ảnh ra chụp, hàng xóm trông thấy cô đi theo phía sau cảnh sát còn tưởng rằng cô bị dẫn đi điều tra mới nháo nhào xông lên hỏi: "Tiểu Tinh, cháu đi đâu vậy? Cháu bị bắt đấy sao?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu nói không phải rồi chỉ tay lên trên: "Cháu đi khuyên anh ta xuống."
Các hàng xóm lớn tiếng hô gì đó nhưng tiếng thảo luận của người xung quanh quá ồn ào, Tô Niệm Tinh hoàn toàn không nghe rõ nên chỉ đành thôi.
Cô đi thang máy lên tầng thượng, một đoạn cuối cùng phải đi thang bộ.
Các cảnh sát trong đội Phi Hổ đang trốn ở góc cầu thang để bàn bạc đối sách, phía trên tâng thượng cũng có không ít cảnh sát nhưng không dám lại gần, chỉ có thể đứng ở đầu cầu thang.
Chuyên gia đàm phán đang khuyên Trương Mãn Khang: "Cậu ngồi ở đó rất nguy hiểm, cậu có yêu cầu gì thì vẫn nên xuống tầng rồi nói sau đi."
Trương Mãn Khang dường như không có kiên nhẫn nghe đối phương nói chuyện, cái trán phơi nắng hiện rõ từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, vẻ mặt của anh ta rất đau khổ, buồn bực chửi mắng cô ta: "Cô đừng nói nữa! Đừng có nói tiếp nữa!"
Mẹ của anh ta - Hứa Thuận Bình và cha của anh ta - Trương Phúc Hỉ đang đứng phía sau chuyên gia đàm phán.
Hứa Thuận Bình khóc nức nở: "Khang Tử! Khang Tử! Con đừng như vậy, mau xuống đi."
Trương Phúc Hỉ lộ ra vẻ mặt bất mãn, tức giận trừng mắt nhìn Trương Mãn Khang: "Vậy mà mày lại tin lời một tên lừa đảo sao? Mày vẫn còn là sinh viên đại học nữa sao? Rốt cuộc thì mày có đầu óc không vậy? Hay là lông cánh mày đủ cứng cáp rồi? Học được cách đối nghịch lại tao? Lão tử có dạy mày như thế sao?"
Trương Mãn Khang bị chửi mà nghĩ đến đủ các loại cảnh ngộ lúc nhỏ kia, hai bàn tay anh ta bịt tai mình, vẻ mặt vặn vẹo: "Ông đi đi! Ông đi đi!"
Giọng nói của anh ta nghe qua thật sự vô lực đến vậy, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại đang tiết lộ sự điên cuồng ẩn sâu trong nội tâm của anh ta. Đó là tiếng gào thét sụp đổ đến cực điểm. Có lẽ sức mạnh của nó rất yếu nhưng đó đã là âm thanh mạnh mẽ nhất mà anh ta có thể phát ra rồi.
Trương Phúc Hỉ còn muốn nói gì đó, chuyên gia đàm phán trông thấy cơ thể của Trương Mãn Khang lảo đảo, nếu như anh ta không giữ vững vậy rất dễ rơi xuống, anh ta nhìn mà kinh hồn bạt vía không thôi, trừng mắt nhìn Trương Phúc Hỉ với vẻ dữ tợn: "Đừng nói nữa! Ông có còn muốn cứu con trai về nữa không?”
Trương Phúc Hỉ chỉ đành nuốt cơn buồn bực trong lòng mình xuống, tính cách xấu quanh năm không khống chế đã khiến ông ta không thể chịu nổi sự thiệt thòi này. Ông ta đá một cước vào cái cột phơi quần áo đang phơi nắng trên sân thượng.