Chương 212: Nhìn Thấu
Chương 212: Nhìn ThấuChương 212: Nhìn Thấu
Trương Phúc Hỉ mặt nóng như lửa đốt, rất muốn nổi đóa, rất muốn đánh người nhưng hai cánh tay của ông ta đã bị cảnh sát bẻ ngược ra sau, hoàn toàn không có cách nào động vào cô.
Tô Niệm Tỉnh thu lại tâm nhìn, lại quay vê nhìn Trương Mãn Khang và nói với anh ta về chuyện khác.
"Tôi có một người bạn, từ nhỏ đến lớn đều học rất kém. Có một lần, tôi nhớ hình như là hồi học lớp hai tiểu học thì phải, toán học thi được chín mươi chín điểm, cô ấy vui sướng không chịu được, vội cầm bài thi vê nhà cho cha mẹ xem.
Nhưng công việc của bọn họ quá bận rộn, hoàn toàn không quan tâm cô ấy thi được bao nhiêu điểm.
Cô ấy mới nói chuyện này cho người bạn mà mình chơi thân nhất, đối phương lại nói nhà cậu giàu có như vậy, cả đời này cũng không tiêu không hết tiền mà cậu còn học giỏi như thế, vậy không phải sau này sẽ giành bát cơm của người nghèo hay sao?'
Sau khi cô ấy nghe được lại cảm thấy rất có lý, cho nên từ đó về sau cô ấy cũng không học hành nữa, mà cha mẹ cũng chẳng quan tâm.
Thẳng cho đến khi cô ấy học lớp chín, tổng điểm là tám trăm điểm mà cô ấy chỉ thi được có một trăm điểm. Cô ấy nhìn những người khác đều đỗ cấp ba, bộ dáng rất vui sướng mừng rỡ, lúc đó, cô ấy mới hiểu ra học hành không phải là học cho người khác mà người được hưởng lợi lớn nhất chính là bản thân cô ấy.
Cô ấy cảm thấy mình không nên vô tri như vậy, sau đó thuê gia sư về dạy bổ túc, nhưng cô ấy đã bỏ lỡ quá nhiều tiết, mà bản thân cũng chẳng phải là thiên tài gì, cho nên cho dù đã cố gắng ba năm, cuối cùng cũng chỉ có thể thi vào trường cao đẳng tư thục, học chuyên ngành du lịch.
Nhìn thấy học bá, cô ấy cảm thấy bọn họ thật sự rất tuyệt vời, có thể học mười mấy năm như một ngày."
Tô Niệm Tinh kể xong câu chuyện lại chuyển chủ đề: “Anh nói rằng mình vì mẹ cho nên mới đặt mục tiêu, tôi cảm thấy đừng nên hỏi sơ tâm, liệu anh đã từng được trải nghiệm niềm vui từ trong học hành chưa?"
Trương Mãn Khang bị câu chuyện của cô thu hút, anh ta gật đầu: "Học rất đơn giản."
Tô Niệm Tinh bị anh ta chọc cười: "Đối với những học bá như các anh mà nói thì đúng là rất đơn giản, nhưng đối với kiểu người học kém như cô ấy mà nói thì thật sự rất khó.
Đặc biệt là cô ấy còn được lớn lên trong sự nuông chiều nâng niu, chưa bao giờ từng chịu khổ.
Suốt mấy năm thức đêm đèn sách đó, cô ấy thật sự đã kiên trì chống đỡ học tiếp, mà kết quả cuối cùng vẫn chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Nhưng cô ấy cũng đã cố gắng rồi cho nên không hối hận.
Anh cũng không nên hối hận, tuy rằng anh không cứu vớt được mẹ mình nhưng anh đã cứu được bản thân anh.
Đại học mà anh đang theo học xếp thứ nhất thứ hai ở Hương Giang, chuyên ngành lại là vật lý. Chuyên ngành vật lý này rất dễ tìm công việc, tương lai nếu như có thể vào được sở nghiên cứu khoa học, rồi anh có phát minh mới, sau này có thể giúp đỡ được rất nhiều người.
Tuy rằng mục tiêu đầu tiên mà anh đặt ra không thể thành hiện thực nhưng anh cũng tương đương với gián tiếp có được nó rồi."
Trương Mãn Khang được cô khen mà lúng túng gãi đầu: "Thật ra cũng không lợi hại đến vậy đâu."
Tô Niệm Tinh lại bảo anh ta đừng tự coi nhẹ mình: “Anh có một tương lai xán lạn, trong tương lai anh sẽ kết hôn, sẽ lấy vợ sinh con, sẽ trở thành một người cha tốt. Trên đời này có thêm một người cha tốt và bớt đi một người cha xấu. Anh đã làm ra cống hiến to lớn cho xã hội này rồi, không nên vui vì thành tựu của mình hay sao?"
Trương Mãn Khang sững sờ, anh ta vẫn đang học đại học năm hai, chưa từng nghĩ đến việc kết hôn và sinh con, nhưng nghe cô nói như vậy hình như cũng đúng thật.
Anh ta không có cách nào chọn cha mẹ cho mình nhưng anh ta có thể chọn con của mình, đây chính là một chuyện rất có ý nghĩa.
Một điểm rối rắm nhất vẫn luôn trói buộc nội tâm của Trương Mãn Khang đột nhiên không còn quan trọng đến vậy nữa.
Anh ta nghiêng người nhìn mẹ mình, cuối cùng hạ quyết tâm: "Con tôn trọng sự lựa chọn của mẹ, cũng không ép mẹ nữa. Sau này chúng ta đừng dày vò nhau thêm nữa. Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, chúng ta không cần phải gặp nhau thêm. Đợi cha mẹ già rồi, con sẽ dựa theo pháp luật phụng dưỡng cha mẹ."
Hứa Thuận Bình nhìn con trai dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói ra những lời tàn nhẫn nhất, đột nhiên trái tim bà ta như thủng một lỗ to, cái lỗ đó hình như rất sâu khiến bà ta chỉ liếc mắt một cái đã rơi vào trong hoang mang lo SỢ.