Chương 214: Cô Xem Bói Thật Sự Chuẩn Như Vậy Sao?
Chương 214: Cô Xem Bói Thật Sự Chuẩn Như Vậy Sao?Chương 214: Cô Xem Bói Thật Sự Chuẩn Như Vậy Sao?
Tô Niệm Tinh kể vắn tắt lại tình hình một lượt: “Anh ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ mình, mẹ anh ta nào có chịu được, khăng khăng muốn ly hôn với chồng. Hai người họ đi nhận giấy chứng nhận ly hôn rồi.
Trước khi tôi đi, cha anh ta còn định đánh anh ta nhưng bị a sir can lại."
Đầu bếp Lý vỗ tay một cái: "Trời ạ, đây đúng là đại bất hiếu rồi còn gì. Đại học còn chưa học xong mà đã xúi giục cha mẹ mình ly hôn trước rồi. Tôi còn có thể tưởng tượng ra được ngày mai báo chí Hương Giang sẽ đăng bài về chuyện ly kỳ này thế nào đây."
Năm nào cũng có chuyện ly kỳ vi diệu hết, nhưng con trai xúi giục cha mẹ ly hôn lại là trường hợp đầu tiên mà ông ta gặp được.
Bà A Hương lại không đồng tình với quan điểm này: "Cha thường xuyên bạo lực gia đình với mẹ, cậu ta cũng đã chịu đủ rồi. Ông không nghe bà chủ nói sao?
Tương lai cha cậu ta sẽ đánh chết mẹ cậu ta, cậu ta sẽ giết chết cha mình.
Cậu ta giết người rồi cũng phải đền mạng.
So với chết cả đống thì cái kết hai vợ chồng ly hôn này có phải càng dễ chấp nhận hơn không?”
Lời này thật sự không có cách nào chấp nhận được.
Dù sao thì trong lòng đầu bếp Lý cũng không tán thành với suy nghĩ chỉ có ly hôn này, nhưng ông ta cũng không thể nghỉ ngờ trình độ xem bói của bà chủ quán được. Đám người A Trân còn muốn hỏi chỉ tiết thì đúng lúc này, bên ngoài có không ít khách kéo nhau đi vào.
Khách khứa ùa vào trong quán lập tức hỏi về vụ nhảy lầu vừa rồi: "Tại sao cậu ta lại nhảy lầu hả? Thật sự là do cô xúi giục cậu ta sao?”
Loại khách hàng này đều là nghe tin vỉa hè rồi vào đây hỏi thăm tin tức, hơn nữa còn hỏi chỉ tiết về quẻ tượng.
Tô Niệm Tinh không muốn phải kể đi kể lại một câu chuyện mãi như vậy, vì thế cô trực tiếp lấy giấy ra rồi viết lại quá trình sự việc xuống, sau đó dán lên bức tường bên cạnh quầy thu ngân để bọn họ tự mà đọc.
Sau khi các khách hàng đọc xong, vẻ mặt của mọi người rất đa dạng.
Có người đọc xong sau đó đưa ra nghi vấn: "Cô xem bói thật sự chuẩn như vậy sao?"
Tô Niệm Tinh vừa thu tiên vừa ra hiệu cho đối phương nhìn thực đơn bên trên: "Mỗi quẻ một nghìn, không chuẩn không lấy tiền."
Người nghi ngờ kia lúng túng mím môi, thì thâm một câu: "Tôi cân xem bói bao giờ.'
Tô Niệm Tinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta, trong mắt hiện ra ý cười nghiền ngẫm, chỉ sợ không phải không có gì cần xem mà là tiếc tiên thì có.
Cô gật đầu, đáp: "Vậy sau này tới đây mua bánh bao nhiều hơn nhé, nói không chừng ngày nào đó lại trúng. Cậu trai trẻ đòi nhảy lầu trước đó chính là người may mắn rút trúng thăm, không tốn tiền gì cả."
Đôi mắt của người nghi ngờ sáng lên, rút thăm trúng thưởng là có thể bớt được một nghìn đồng, đúng là quá hời.
Đối phương ho nhẹ một tiếng, nói: "Cho tôi hai xửng tiểu long bao, hai cốc trà sữa, tôi muốn mang về cho người nhà nếm thử."
Sau khi Tô Niệm Tinh thu tiên xong, đối phương cầm thức ăn rời đi với vẻ hào hứng.
Sau khi vở hài kịch nhảy lầu kết thúc, quán ăn lại chào đón giai đoạn phát triển bùng nổ, có vài vị khách chỉ đơn thuần là tới đây mua hàng, nhưng cũng có vài vị khách là tới đây nghe ngóng tin tức.
Thẳng cho đến tận mười giờ tối, thực khách mới dần dần giảm đi.
Người Hương Giang thường đều đến tám giờ tối mới ăn cơm, nhân viên trong tiệm bận rộn xong việc mới có thể tan làm về nhà thường đều phải đến mười một giờ đêm, nhưng hôm nay cô chủ động cho các nhân viên về nhà sớm một tiếng.
Thu nhập ở Hương Giang cao nhưng công việc rất xoay vòng, cũng không có thời gian làm việc giới hạn, càng không có tiền tăng ca, gần như toàn bộ công ty đều ở trong loại tình trạng này.
Chủ quán cho bọn họ về nhà sớm khiến các nhân viên mừng rỡ như điên, chưa qua một lúc đã đi hết sạch, chỉ sợ bà chủ hối hận.
Tô Niệm Tinh và bà A Hương vẫn ở lại trông tiệm như cũ.
Tô Niệm Tinh kêu bà A Hương về trước: "Sáng mai bà còn phải đi chợ nữa, một mình cháu trông là được rồi."
Bà A Hương lo lắng khách hàng sẽ tới, một mình cô lại không bận xuể cho nên kiên trì đòi ở lại cùng cô.
Bà ta cảm thấy sự đa dạng của món ăn trong quán vẫn còn quá ít: "Bà cảm thấy vẫn phải thêm món đi, cháu xem, các quán ăn khác đều có rất nhiều món." Tô Niệm Tinh lo lắng không làm xuể nhưng bà A Hương lại kiến nghị có thể thêm món lạnh.