Chương 226: Trả Thù
Chương 226: Trả ThùChương 226: Trả Thù
"Cô ta biết rõ tôi ghét nhất là bồ nhí, gia đình của tôi cũng đã từng bị bồ nhí phá hoại, vậy mà cô ta còn khiến tôi phải làm tình nhân của mình, thật quá đáng!"
Thực khách nam ném lại tiền xem quẻ rồi xách túi lên, vội vàng rời đi mất.
Những thực khách khác thì lại thảo luận sôi nổi, có người nói thực khách nam này tam quan ngay thẳng, chỉ là ánh mắt không được tốt cho lắm: "Hẹn hò sáu năm mà vẫn không biết bạn gái hiện giờ đã kết hôn, dây thần kinh cũng thô quá nhỉ?"
Cũng có thực khách mắng người đàn bà kia bắt cá hai tay: "Không phải là một người tốt đẹp gì."
Có người thì lại bật cười: "Ngược lại, tôi cảm thấy ông chồng chính thức mới vô tri thì đúng hơn, tối nào vợ cũng không về nhà mà anh ta cũng không biết."
Các thực khách nhao nhao thảo luận: "Nếu là tôi, nhất định tôi sẽ đánh cô †a răng rụng như ngô."
"Nếu là tôi thì tôi đã trực tiếp tìm tới tận nhà, nói cho chồng chính của cô ta rồi hai người cùng bỏ cô ả cặn bã đó đi."
"Tôi sẽ tìm truyền thông để vạch trần vụ này, cho cô ta được lên báo, xem Sau này cô ta còn dám lừa người khác nữa hay không."
Các thực khách nói ra thủ đoạn báo thù của mình, nhưng lại không có thủ đoạn báo thù của người nào lợi hại hơn vị thực khách nam kia hết.
Thực khách nam này cũng không phải là một người lương thiện, thủ đoạn của anh ta cũng không thua gì Tưởng Mộng Vân. Vì bạn gái của anh ta đã kết hôn, lại chân chừ mãi vẫn không chịu đi đăng ký kết hôn với anh ta, vì dù sao chỉ cần vừa đi đăng ký sẽ bại lộ ngay sự thật cô ta đã kết hôn, cho nên anh ta mới mượn một cái cớ đi ra nước ngoài du lịch, sau đó đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn đăng ký kết hôn ở nước ngoài, sau khi cầm được giấy đăng ký kết hôn, anh ta không dừng bước chân mà chạy về Hương Giang tố cáo cô bạn gái trùng hôn.
Pháp luật Hương Giang chấp nhận công dân đăng ký kết hôn ở nước ngoài nên thẩm phán phán cô ta tội trùng hôn, phải đi tù hai năm.
Chồng của cô ta cũng biết được và chọn ly hôn với cô ta, người đàn bà cặn bã cũng coi như là bị trừng phạt đúng tội.
Ngay đúng lúc này, có một cô gái trẻ xinh đẹp ngoài hai mươi bước vào, gọi một phần tiểu long bao và một bát canh cải thảo.
Tô Niệm Tinh bưng tiểu long bao thơm ngon vừa mới ra lò đến vị trí mà cô gái đang ngồi, cô gái trẻ gọi cô lại: "Tôi nhớ ở góc đường đằng kia có một bà A Hương chuyên xem bói, bà chủ, cô có biết bà ấy đang ở đâu không?”
Tô Niệm Tinh sững sờ, vậy mà bà A Hương cũng có khách hàng quen, đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp được đấy!
Cô cười với cô gái trẻ: "Bà ấy đang ở bên trong, cô đợi một lát nhé, tôi sẽ gọi bà ấy ra giúp cô."
Cô gái trẻ nhút nhát nói lời cảm ơn.
Tô Niệm Tinh ra sau bếp gọi bà A Hương.
Nghe được có người tới tìm mình, bà A Hương sững sờ: "Tìm bà á? Không phải tại trước đây bà xem bói không chuẩn nên tới tìm bà tính sổ đấy chứ?"
Tô Niệm Tinh co rút khóe miệng, xem ra bà A Hương cũng rất hiểu trình độ xem quẻ của mình, nhưng cô lắc đầu: 'Không phải, là một cô gái trẻ tuổi, trông không giống tới gây sự đâu, ngược lại giống như tới tìm bà xem bói thì hơn."
Bà A Hương vui vẻ: "Có lẽ trước đây bà mèo mù vớ được cá rán, thật sự đã từng bói chuẩn."
Hai tay bà ta lau vội lên cái tạp đề sau đó cởi tạp dề treo lên tường, vén rèm rồi đi ra ngoài.
Tô Niệm Tinh có hơi không yên lòng nên đi theo phía sau bà ta.
Bà A Hương và Tô Niệm Tinh ngồi ở phía đối diện, những thực khách khác nhìn thấy một màn này, có người tò mò lại gần đó: "Cô gái trẻ, cô xem bói đấy hả?"
Tuổi tác của cô gái này cũng không lớn, tính cách lại còn hơi xấu hổ, nghe thấy có người đàn ông lạ tới bắt chuyện với mình chỉ gật đầu với vẻ hơi nhút nhát.
Thực khách khác cũng nổi lên hứng thú: 'Không phải là bói nhân duyên đấy chứ?"
Có người lại ba hoa tiếp lời: "Không phải trên đầu người này cũng có thêm cái sừng đấy chứ?
Vừa rồi cũng đã liên tiếp bói cho hai bồ nhí, một người cố tình, một người vô tình, nhưng người đàn ông của bọn họ đều là tiện nam hết, nói trên đầu có sừng cũng không hề khoa trương chút nào.
Những thực khách khác cũng bắt đầu có hứng thú hơn, bọn họ kéo nhau lại gân muốn xem Tô Niệm Tinh xem bói cho cô ta.
Cô gái trẻ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, trong lúc nhất thời tay chân hơi luống cuống.