Chương 228: Hai Loại Kết Quả, Cô Chọn Cái Nào Đây
Chương 228: Hai Loại Kết Quả, Cô Chọn Cái Nào ĐâyChương 228: Hai Loại Kết Quả, Cô Chọn Cái Nào Đây
Trong khoảng thời gian này, khoảng cách giữa cô và bạn trai sẽ càng ngày càng lớn, cô sẽ phát hiện ra anh ta hoàn toàn không thích hợp với cô.
Lúc cha cô lâm bệnh, cô có tiền chạy chữa cho ông ta.
Lại qua thêm vài năm nữa, cô sẽ gặp được một người đàn ông như ý nguyện, có cơ sở kinh tế nhất định, con cái cũng có thể có được sự chăm sóc tốt hơn, nó sẽ vui vẻ và khỏe mạnh trưởng thành."
Bà A Hương nhún vai: "Hai loại kết quả, cô chọn cái nào đây?"
Cô gái trẻ cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cắn răng đáp: "Tôi đã hiểu, cảm ơn bà, tôi biết nên phải làm thế nào rồi."
Bà A Hương trả lại tiền xem quẻ cho cô ta: "Tốt với bản thân mình một chút, đừng đến mấy phòng khám nhỏ kém chất lượng, bằng không sẽ để lại di chứng."
Cô gái trẻ có hơi cảm động, hai mắt rưng rưng nước mắt: "Cảm ơn bà."
Bà A Hương và Tô Niệm Tinh không quấy rầy cô ta ăn cơm nữa, hai người đứng dậy rời đi.
Ra sau bếp rồi, bà A Hương mới thò đầu nhìn ra bên ngoài một cái.
Tô Niệm Tinh cảm thán: "Bà quá lương thiện rồi."
Bà A Hương lắc đầu thở dài: "Bây giờ bà đã có công việc ổn định rồi, không cần thiết phải dựa vào cái nghề xem bói làm kế sinh nhai nữa, có thể giúp được người nào thì giúp. Cô gái trẻ này không có mẹ bảo ban nên hơi ngốc một chút, nhưng cũng chịu nghe người ta khuyên, sau này sẽ không tệ được đâu." Tô Niệm Tinh gật đầu, trẻ con ở độ tuổi này đều phản nghịch, tự cho bản thân mình là trung tâm, đa phần đều không chịu nghe theo ý kiến của trưởng bối, hy vọng cô gái trẻ này có thể nghe lời khuyên.
Lúc hai người đang nói chuyện thì có một cô gái ăn mặc thời thượng bước từ bên ngoài vào, cô ta đeo kính râm, trong lòng ôm một con chó toàn thân trắng như tuyết.
Kiếp trước Tô Niệm Tinh chưa từng nuôi chó bao giờ nên cũng không biết đây là giống gì, nhưng bộ lông của nó được cắt tỉa gọn gàng như vậy, có thể thấy được chủ nhân của nó đã chăm sóc nó rất cẩn thận.
Sau khi cô gái trẻ ngồi xuống bèn ngỏ ý muốn xem bói.
Tô Niệm Tinh lấy đồ nghề ra và ngồi xuống đối diện với cô gái.
Đối phương nói ra mấy chuyện kỳ quái mà mình đã gặp được gần đây với vẻ mặt sầu lo vô cùng: "Đại sư, có khả năng thời gian của tôi không còn nhiều nữa rồi."
Tô Niệm Tinh lộ ra vẻ nghi ngờ, lại quan sát sắc mặt của cô ta cẩn thận, chỉ thấy cô gái này môi hồng răng trắng, khí sắc hồng hào, trông không giống bị bệnh gì cả.
Cô cũng không phải bác sĩ nên cũng không tiện nghi ngờ báo cáo chẩn đoán của người chuyên ngành, vì thế bèn hỏi: "Cô mắc phải bệnh gì?"
Bàn tay của cô gái trẻ thi thoảng lại vuốt ve con chó trong lòng, thở dài một tiếng: "Tôi cũng không biết bị bệnh gì nữa? Ngay cả bác sĩ không khám ra được."
Tô Niệm Tinh lại càng nghi ngờ hơn: "Bác sĩ còn không khám ra được vậy tại sao cô lại cho rằng thời gian của mình không còn nhiều nữa?"
Cô gái trẻ xoa huyệt thái dương, nói lại rố ngọn ngành những chuyện kỳ quái gần đây cho cô nghe: "Gần đây nhà tôi luôn mất đồ, mới đầu chỉ là một vài thứ nhỏ lặt vặt ví dụ như giũa đánh răng, dép lê, quân con... nhưng gần đây đồ bị mất càng ngày càng nhiều, ví dụ như ví tiền, thực ăn, giấy..."
Những thực khách khác cũng sáp tới gần: "Không phải có ăn trộm rồi hay sao? Cô gái trẻ, cô sống một mình hay là ở chung với người khác?"
"Tôi ở một mình." Cô gái trẻ nói với bọn họ: "Trước khi tôi đi ngủ cũng sẽ khóa kỹ cửa nẻo. Cửa sổ bị khóa trái từ bên trong nên ăn trộm không có khả năng mở ra được đâu. Còn nữa, tôi sống ở tâng hai mươi hai lận, ăn trộm cũng không dám leo lên cao như vậy đi? Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát cũng đã giúp tôi kiểm tra, khóa sinh trắc học cũng không có vấn đề gì cả."
Mọi người lấy làm kỳ lạ: "Không phải ăn trộm vậy tại sao đồ đạc lại không cánh mà bay? Lễ nào đồ vật còn biết mọc chân chạy chắc?"
Có người lập tức nghĩ đến một loại khả năng: "Cô đã từng làm mất chìa khóa bao giờ chưa?”
Cô gái trẻ lắc đầu: "Không có, chìa khóa của tôi xưa nay đều không rời khỏi người, cũng chưa bao giờ từng làm mất, đồng nghiệp của tôi còn không biết địa chỉ chỗ ở của tôi thì thôi."
Mọi người đoán tới đoán lui, cuối cùng có một thực khách thả trí tưởng tượng bay xa, đã phát triển theo chiêu hướng trong nhà có ma.
Thẳng cho đến khi có một hàng xóm nói ra một suy đoán: "Liệu có khả năng cô bị mộng du không? Trước đây tôi từng xem một bộ phim nói rằng có một loại bệnh sẽ mộng du lúc nửa đêm, liệu có khả năng là chính bản thân cô nửa đêm tỉnh lại rồi làm mất đồ, sau khi tỉnh lại cô lại không nhớ được gì hết?"