Chương 231: Đến Thăm
Chương 231: Đến ThămChương 231: Đến Thăm
Gần đến giữa trưa, hàng xóm đi hóng chuyện đã quay trở về và kể lại quá trình bắt người một cách sống động như thật cho mọi người nghe.
"Có một người phụ nữ đang trốn trong nhà cô ta thật luôn đấy nhé. Mới đầu cảnh sát còn không tin, thẳng cho đến khi bọn họ phát hiện ra người trong cái tủ dưới cùng. Người phụ nữ đó vừa gầy vừa nhỏ, chỉ lớn hơn mấy đứa con nít to người một chút mà thôi, chẳng trách cô gái trẻ đó lại không phát hiện ra."
Trước đó mọi người đã nói tin tức này cho hàng xóm nghe, rất nhiều người đều không tin, ngược lại cũng không phải nói không có khả năng mà là diện tích nhà ở tại Hương Giang rất nhỏ, quành một cái còn có thể đâm vào đầu nhau thì thôi, trong nhà có người đang trốn nghe cứ như thiên thư vậy.
Nhưng ai ngờ một chuyện ly kỳ như thế lại thật sự xảy ra chứ.
"Ôi chao, cũng may mà đó là một nữ giới chứ nếu là đàn ông vậy chẳng phải cô gái trẻ này đã bị nhìn thấy hết rồi hay sao? Sao còn có chuyện ly kỳ như vậy nữa chứ."
"Xem ra chó quá thông minh cũng không tốt, suýt chút nữa là dẫn sói vào nhà rồi."
Các hàng xóm không ngừng chia sẻ câu chuyện kỳ lạ này cho người khác nghe, rất nhanh đã đồn khắp hang cùng ngõ hẻm, bởi vì quá mức kỳ lạ cho nên cũng được truyên thông nháo nhào đưa tin.
Quán ăn xem bói của Tô Niệm Tinh lại chào đón một đợt lưu lượng mới. ...
"Tiểu Tinh?"
Tô Niệm Tinh quay đầu lại, chỉ thấy chú Phúc và thím Phúc đang đứng bên cạnh cửa với vẻ băn khoăn, bộ dáng không dám đi vào trong.
Cô vội vàng đi tới gọi bọn họ vào quán: "Mau mau mau! Mau vào đây, đây là quán cháu mở, chú thím vẫn chưa vào lần nào đúng không?"
Chú Phúc và thím Phúc đi vào quan sát, thấy trong cửa hàng được trang trí thật đâu ra đấy, hai người khen không dứt miệng: "Không tồi, đứa trẻ nhà cháu đúng là có tương lai quá, có thể mở tiệm ở Hương Giang nhanh như vậy."
Thím Phúc đi vào rồi lại đột nhiên vòng ra, dẫn theo một cô gái trẻ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi vào trong, giới thiệu với Tô Niệm Tinh: "Đây là con bé nhà người thân của thím, cha mẹ nó đều không còn nữa."
Cô gái nhỏ cúi gục đầu, không nói tiếng nào.
Tô Niệm Tinh nhìn thấy sau lưng cô gái nhỏ còn có một chiếc gùi bèn nhiệt tình đi lên: "Còn đeo cả gùi nữa, bên trong đựng gì thế?"
Thím Phúc vội đáp: "Rau mà con nhỏ trông đó, vừa mới từ quê lên đây, chỗ đó hoang vu hẻo lánh lắm, giao thông không thuận tiện.
Buổi sáng thím đi chợ trông thấy con bé bày hàng ở cổng, bị nhân viên quản lý chợ đuổi chạy khắp nơi nên mới muốn dẫn con bé qua bên này, xem các cháu có cần số rau này không?
Nếu như cần thì sau này cứ kêu con bé đưa tới cho cháu mỗi ngày, bán rẻ một chút, cũng coi như bớt chút sức lực cho con nhỏ."
Cô gái trẻ ngẩng đầu nhìn Tô Niệm Tinh, trong mắt có hy vọng lại có thể thấp thỏm.
Tô Niệm Tinh trông thấy rau xanh quả thật rất tươi ngon vì thế mới hỏi: "Nhà em còn trồng rau gì nữa?" "Còn có hành, rau muống và dưa chuột nữa ạ." Cô gái trẻ đáp lại rõ ràng chỉ tiết.
Tô Niệm Tinh cảm thán đứa trẻ này thật sự rất siêng năng: "Được, mỗi ngày có thể chuyển mười lăm cân rau loại này tới, rau muống thì năm cân, còn dưa chuột mười lăm cân.”
Cô nghĩ ngợi rồi hỏi: "Thôn các em còn trồng loại rau nào nữa không? Có cà chua, đậu tương với cà rốt không?”
Cô gái nhỏ gật đầu: "Có ạ, nếu chị cần thì em có thể mang giúp chị luôn."
Tô Niệm Tinh có hơi lo lắng với dáng người của cô bé không thể gánh được nhiều như vậy: "Buổi sáng em không phải đi học sao?"
"Bà nội em có thể đạp xe chở qua đây." Cô gái nhỏ vội đáp.
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm, hóa ra không phải cô bé đi đưa hàng, vậy thì tốt rồi.
Cô viết một tờ giấy rồi kêu cô gái nhỏ ngày mai mang tưng dây rau qua đây, sau đó lại kêu nhà bếp làm ba phần cơm rang: "Vất vả lắm mới tới đây một chuyến, có thế nào cũng phải ăn cho no rôi mới có thể để mọi người đi được.
Chú Phúc và thím Phúc muốn từ chối nhưng Tô Niệm Tinh lại cười bảo: "Bữa này cháu vẫn mời được, thuận tiện cho cháu đánh giá với nhé."
Lúc này, chú Phúc với thím Phúc mới đồng ý.
Bà A Hương ở sau bếp nghe được giọng của chú Phúc và thím Phúc cũng đi ra ngoài: "Ơ kìa, sao chú thím lại qua đây thế?"
Chú Phúc và thím Phúc vội vàng kể lại tình hình một lân nữa, bà A Hương nhìn cô gái nhỏ, thật lâu sau mới nói: "Là Lâm Lâm phải không? Ôi chao, đứa trẻ này đã lớn như vậy rồi à? Tôi nhớ có một hôm gặp được con bé ở nhà thím, hình như mới có năm sáu tuổi thôi thì phải?"