Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242: Án Bắt Cóc

Chương 242: Án Bắt Cóc Chương 242: Án Bắt CócChương 242: Án Bắt Cóc

Quả nhiên, sau khi nhận được trà sữa, Cao Thục Nghi quan sát xung quanh một lượt, xác nhận không có người nào khác lại gần đây mới đè thấp giọng nói: "Đại sư, con trai của tôi bị bắt cóc rồi, tôi muốn nhờ cô xem giúp tôi thằng bé đang ở đâu?"

Bởi vì mấy hôm trước người tới đây xem bói đều muốn xem về hôn nhân, hơn nữa phần lớn đều không có vấn đề, điều này cũng dẫn đến việc các thực khách cảm thấy gần đây xem bói không có gì thú vị nên đã có rất ít người tới đây xem náo nhiệt.

Tô Niệm Tinh hơi híp mắt lại, quan sát hai người họ: "Con trai bị bắt cóc thì hai người nên đi tìm cảnh sát chứ? Tôi cũng có phải cảnh sát đâu."

Cao Thục Nghi nói với vẻ sốt ruột: "Không thể báo cảnh sát, đối phương đã nói nếu chúng tôi dám báo cảnh sát thì sẽ giết con tin, tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, không thể mạo hiểm được."

Lâm Nghiệp Cường mang cặp mắt đỏ ngâu, gương mặt ngăm đen tiều tụy không nói nên lời, anh ta gật đầu với vẻ nặng nề, sau đó móc một phong bì từ trong túi ra.

Tuy rằng chưa mở ra nhưng nhìn một phong bì dày cộm hẳn lên như thế cũng biết bên trong có không ít tiền.

Anh ta đẩy phong bì qua: "Đại sư, đây là tiền hoa hồng hai vạn đô la Hồng Kông, chỉ cần cô bói ra được địa chỉ của con trai tôi thì số tiên này đều là của cô hất."

Tô Niệm Tinh ấn vào phong bì, lại qua sát hai người: "Bọn bắt cóc có gọi điện thoại đòi các anh tiền chuộc không?” Hai vợ chồng đồng loạt gật đầu: "Buổi sáng đã gọi tới, đòi chúng tôi tiền chuộc một trăm vạn.”

Cao Thục Nghi buồn như đưa dám, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.

Lâm Nghiệp Cường lo lắng đến mức giật mạnh tóc: "Chúng tôi cũng không phải gia đình giàu có gì, chỉ có thể tính là bình thường mà thôi. Một mình tôi làm việc, vợ tôi là nội trợ ở nhà trông con, chỉ có mỗi khoản tiết kiệm ba mươi vạn.

Nhưng bọn bắt cóc lại đòi tận một trăm vạn, chúng tôi không thể lấy ra được. Chúng tôi cũng không có cách nào nên mới tới đây tìm cô, đây chính là một tia hy vọng cuối cùng của chúng tôi."

Tô Niệm Tinh đã hiểu rồi, đôi vợ chông này vừa không muốn con trai bị giết nhưng bọn họ lại không có nhiều tiền để đưa cho bọn bắt cóc như vậy, cho nên mới coi cô như cọng rơm cứu mạng.

Tô Niệm Tinh xoa cằm, bắt cóc chính là tội phạm, thuộc loại hành vi có độ nguy hiểm cao, bọn họ không đi bắt người giàu có mà lại đi bắt một giai cấp lao động?

Đây là đạo lý gì vậy?

Tô Niệm Tinh không dám đảm bảo: "Tôi chưa bao giờ từng bói về bắt cóc cả, không biết có thể bói ra được hay không.

Như vậy đi, tôi sẽ thử xem sao, nếu như có thể bói ra được thì các anh cũng có thể bớt được một khoản tiền lớn.

Còn nếu như không bói ra được, các anh vẫn nên báo cảnh sát thì hơn."

Hai vợ chồng cũng là cùi không sợ lở rồi, bọn họ đã qua báo, biết Tô Niệm Tinh am hiểu nhất là bói nhân duyên, vụ án bắt cóc như vậy có khả năng nằm ngoài phạm vi năng lực của cô. Thật ra bọn họ cũng không ôm hy vọng quá lớn đâu, thấy đối phương bằng lòng thử một lần, bọn họ vội vàng gật đầu: "Cứ làm theo lời cô nói đi."

Tô Niệm Tinh xem chỉ tay cho người phụ nữ.

Cô cho rằng mình sẽ nhìn thấy một nhà kho bẩn thỉu và bừa bãi hoặc là một căn nhà bỏ hoang, giống như căn nhà nhỏ đã trói Hà Gia Tuấn kia.

Nhưng hình ảnh lọt vào trong mắt lại là ánh đèn lóa mắt, nhấp nháy liên tục, lóa đến mức mắt cô đau hết cả lên, xung quanh chỉ toàn người với người. Cho dù cô có trì độn đến thế nào cũng phản ứng lại được, đây nào phải bắt cóc đâu, rõ ràng là khu vui chơi mà.

Mấy người đi qua đi lại kia phần lớn đều là các cậu trai khoảng mười mấy tuổi, bọn họ hành động thoải mái tự nhiên, không có người nào hạn chế hành vi của họ hết. Các cậu trai ngồi trước máy đánh bạc đang điên cuồng la to, động tác trên tay không ngừng, vừa thua là bực bội đập cái máy, còn thắng thì lại giơ hai tay lên hoan hô reo hò.

Bên trong đến đâu cũng là người hết, Tô Niệm Tinh không phân biệt được người nào mới là con trai của hai vợ chồng này, nhưng cô có thể khẳng định cậu ta không bị người bắt cóc.

Nếu như không bị người bắt cóc vậy tại sao cậu ta lại không rời khỏi khu vui chơi?

Là có người đang lừa bọn họ hay là chính cậu con trai đã bày mưu lừa cha mẹ?

Tô Niệm Tinh rút tay về: "Lúc bọn bắt cóc gọi điện cho anh chị, anh chị có được nói chuyện với con trai câu nào không?”
Bình Luận (0)
Comment