Chương 260: Bọn Họ Tính Giải Quyết Chuyện Này Thế Nào Nhỉ?”
Chương 260: Bọn Họ Tính Giải Quyết Chuyện Này Thế Nào Nhỉ?”Chương 260: Bọn Họ Tính Giải Quyết Chuyện Này Thế Nào Nhỉ?”
Cậu trai siết chặt nắm tay, định đi dạy dỗ bọn họ: "Tôi đi tìm bọn họ."
Anh ta lại bị cha mình cản lại tiếp, người đàn ông võ lên vai con trai: "Bây giờ con đi đánh bọn họ thì con sẽ biến thành vô lý. Chuyện này cứ giao cho cha, cha nhất định sẽ khiến bọn chúng thân bại danh liệt, chịu sự trừng phạt nên có."
Cũng may mà cả hai đều đã tròn mười tám rồi, có thể chịu trách nhiệm cho toàn bộ hành vi của mình, nếu như chưa đủ mười tám, xử phạt không đau không ngứa mới khiến người nổi giận.
Sau khi cảm ơn Tô Niệm Tinh xong, bốn người rời khỏi quán ăn.
Các thực khách vẫn thảo luận sôi nổi: "Trẻ con bây giờ đúng là ghê gớm thật, mới mười tám tuổi mà đã có thể làm ra loại chuyện xảo trá cướp của như vậy rồi, sau này lớn lên còn thế nào nữa?”
Cũng có người tò mò: "Bọn họ tính giải quyết chuyện này thế nào nhỉ?"
Mọi người cũng đều rất tò mò và nhìn về phía Tô Niệm Tinh, muốn biết được phần sau của câu chuyện từ trong miệng cô.
Nhưng Tô Niệm Tinh lại không trả lời.
Chẳng qua, bọn họ cũng nhanh chóng biết ngay được kết quả.
Hóa ra, cha của cậu trai trẻ kia đã nhanh chóng báo cảnh sát, tố cáo Lệ Lệ và Cao Vĩnh Văn lừa đảo.
Lớp mười hai đã tròn mười tám tuổi rồi, nên chịu trách nhiệm hình sự, tòa án sẽ dựa theo số tiền bị lừa để ra án phạt, nhưng đại học ở Hương Giang rất khó thi đỗ, thường thì rất ít có trường đại học nào bằng lòng chấp nhận một sinh viên đã từng ngôi tù.
Đồ Thiến Thiến và cậu trai có thư tình do Lệ Lệ cùng Cao Vĩnh Văn viết, có thể nhìn ra được khoản tiền từ trong lá thư, sau khi báo cảnh sát bắt bọn họ lại thông qua chuyên gia giám định nét chữ, hai người hợp mưu lừa tiền, thuộc vào tội lừa đảo, đã theo lệ bị bắt giam, đợi tòa án phán quyết.
Tin tức truyền vào trong quán ăn, mọi người đều cảm thấy hả lòng hả dạ.
"Hai đứa nhỏ này đúng là thảm thật, bà nói xem, sau này tụi nó còn có thể ở bên nhau nữa không?"
"Chắc là có đấy? Hai đứa nó đều là đứa trẻ ngoan, chỉ là mắc bẫy, bị người ta lừa mà thôi, còn tụi nó vẫn ngưỡng mộ đối phương mà."
Tô Niệm Tinh chỉ cười mà không nói, tình cảm mà hai đứa trẻ này dành cho nhau đều rất nghiêm túc, sau khi trải qua chuyện này, mối quan hệ giữa hai người họ sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Thời gian cậu trai đi làm sẽ được dùng để dạy bổ túc cho Đồ Thiến Thiến, sau này cô ta thuận lợi thi đỗ đại học, tương lai sẽ kết hôn sinh con, cũng được tính là một kết cục không tồi.
Khi đang nghĩ mấy chuyện này thì Đồ Thiến Thiến và cậu trai nắm tay nhau đi vào quán mua hai cốc trà sữa.
Cậu trai nói lời cảm ơn Tô Niệm Tinh: "Cảm ơn cô, nếu không nhờ có cô nhắc nhở chúng tôi thì chúng tôi chắc chắn vẫn sẽ chẳng hay biết gì, càng lún càng sâu.'
Tô Niệm Tinh cho bọn họ một lời khuyên đúng trọng tâm: “Sau này hai người có chuyện gì nhất định cũng phải nhớ trao đổi với nhau chứ đừng đoán mò, càng không được dựa vào suy nghĩ."
Đồ Thiến Thiến gật đầu: "Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ rút kinh nghiệm.”
Hai người nắm tay nhau rời khỏi quán ăn, nhìn bóng lưng của bọn họ, hai má A Trân đỏ lên, hai bàn tay ôm mặt: "Mấy câu trai trẻ bây giờ thật ngọt ngào, ngưỡng mộ quá đi mất."
Tô Niệm Tinh có hơi buồn cười: "Bây giờ cô đã có công việc rồi, cũng có thể hẹn hò yêu đương mà."
Cô ngẩng đầu nhìn về phía A Hỉ đang trộm nhìn A Trân, nhướng mày: "Đúng không? A Hỉ?"
A Hỉ nhanh chóng di chuyển tâm nhìn, lắp bắp đáp: "Đúng... đúng nhỉ?"
A Trân lại rơi vào trong cảm xúc của mình: "Tôi ấy hả, vẫn nên giải quyết vấn đề nhà ở của mình trước đi? Hẹn hò không thể không có nền tảng kinh tế được."
Tô Niệm Tinh dường như có thể nghe được tiếng trái tim vụn vỡ của A Hỉ, ha ha ha.......
"Lâm Lâm, lại tới đưa rau nữa hả? Trường học các em cũng sắp thi rồi đúng không?" Tô Niệm Tinh lo lắng Lâm Lâm qua bên này đưa rau từ sáng sớm sẽ làm trễ giờ học của đứa nhỏ.
Lâm Lâm lắc đầu: "Em đã thi xong rồi ạ, bây giờ đang được nghỉ hè."
Tô Niệm Tinh vỗ vào đầu, coi trí nhớ của cô này, vậy mà lại quên mất cả nghỉ hè luôn, cô tò mò hỏi: "Năm nay em học lớp mấy rồi?"
"Mười một ạ, nửa năm sau là có thể lên lớp mười hai." Gương mặt của Lâm Lâm lộ ra vẻ ngại ngùng, trước đây, chỉ có cuối tuần là cô ấy mới rảnh rỗi qua đây đưa rau, nhưng bây giờ ngày nào cũng có thể mang rau qua.