Chương 263: Đương Nhiên Là Được Rồi
Chương 263: Đương Nhiên Là Được RồiChương 263: Đương Nhiên Là Được Rồi
Tô Niệm Tinh vừa cười vừa lắc đầu: "Chưa muộn, buổi sáng bọn chị gần như không bán cơm rang với mì xào, chủ yếu là tiểu long bao với cháo."
Đương nhiên Lâm Lâm không có ý hỏi có đưa hàng muộn hay không, cô ấy gãi đầu ngượng ngùng: "Ý em là chị gái hôm qua cơ, cô ấy đã tới rồi sao?"
Tô Niệm Tinh chỉ cảm thấy buồn cười, xoa đầu cô ấy: "Tuổi còn nhỏ mà lòng tò mò cũng lớn lắm đấy nhé, đợi thêm lúc nữa đi, cô ấy sắp tới đây rồi."
Lâm Lâm cười xấu hổ, cô ấy gỡ cái gùi xuống, đằng trước thật sự không có chỗ đứng, mà đứng ở đây thì lại cản trở vì thế đành đi ra sau bếp giúp nhặt rau.
Một phen đợi này của Lâm Lâm kéo dài tận bốn, năm tiếng đồng hồ.
Hàng xóm tới rồi lại đi, đi rồi lại tới, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Lâm đều không rời đi.
Vì muốn hóng chuyện nên cô ấy đặc biệt nán lại trong quán làm việc nửa ngày, vừa nhặt rau rửa rau, vừa lau bàn quét sàn.
Suy cho cùng thì Tô Niệm Tinh vẫn có chút áy náy, nghĩ đến thím Phúc nói đứa trẻ này không cha không mẹ, phải tự mình kiếm để học đại học cho nên cô cũng thấy thông cảm cho cô ấy hơn một chút.
"Như vậy đi, đợt này em được nghỉ hè nửa tháng, mỗi ngày cứ tới quán bọn chị làm việc nửa ngày. Chị sẽ trả cho em sáu mươi đô la Hồng Kông.
Đợi năm sau, sau khi em thi cử xong còn có thể qua bên này làm thêm, hai kỳ nghỉ hè là kiếm đủ sinh hoạt phí rồi.
Về phân tiền học có thể đi vay hoặc là tới chỗ chị làm thêm." Học phí ở đại học Hương Giang cao ngất ngưởng, Lâm Lâm muốn học đại học, lại không có người thân giúp đỡ thì chỉ có thể đi hai con đường này. Áp lực của khoản vay quá lớn, vẫn là làm thêm thích hợp với cô ấy hơn.
Lâm Lâm trừng to mắt, rõ ràng không ngờ lại có người chịu thuê mình: "Có được không ạ?”
"Đương nhiên là được rồi." Hương Giang cho phép vị thành niên từ mười ba đến mười lăm tuổi đã học xong lớp chín nhưng không còn tiếp tục tiếp nhận giáo dục nữa bước chân vào các ngành nghề như dịch vụ để làm việc. Phục vụ bàn ở quán ăn chính là một trong số đó, chẳng qua phải có chữ ký của người giám hộ.
Sở dĩ chỉ cho Lâm Lâm làm nửa ngày cũng là vì cân nhắc đến việc nhà cô ấy ở quá xa, đi đường đêm về không thuận tiện.
Tô Niệm Tinh tìm tới văn phòng luật sư ở phía đối diện để lấy một bản hợp đồng làm việc, kêu Lâm Lâm cầm về nhà cho ông bà nội ký tên: "Ngày mai có thể qua đây làm việc chính thức nhé."
Lâm Lâm nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Tốt quá rồi, cô ấy có thể nhanh chóng gặp được mẹ rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng thảo luận, trong tiệm chỉ cần có thực khách thì chắc chắn sẽ có người nói chuyện, nhưng tiếng thảo luận này lại lớn đến mức có thể húc bay nóc nhà, hơn nữa còn là đột ngột xuất hiện nên có hơi kỳ quái.
Tô Niệm Tinh vén rèm lên, chỉ thấy Dung Dung hôm qua tới đây xem bói được hàng xóm láng giềng đẩy vào bên trong, điệu bộ này là cảm thấy cửa quán cô rất chắc chắn sao?
Tô Niệm Tinh sợ hết hồn, ba bước thành hai vội vàng bước tới ra hiệu cho mọi người từ từ đi vào: "Đừng chen, chen hỏng cửa rồi tôi còn phải sửa lại nữa, các người cũng phải bỏ tiền!"
Cửa kính này không rẻ tí nào, hàng xóm láng giềng chỉ đành kiềm chế tâm trạng kích động của mình mà thuận theo dòng người chui vào trong, thẳng đến khi không thể chen vào được nữa, bọn họ đành đứng ở ngoài cửa dựng lỗ tai lên nghe.
Sau khi mẹ của Dung Dung đi vào lập tức bước thẳng đến trước mặt Tô Niệm Tinh, bắt lấy tay cô rồi ra sức cảm ơn.
Cũng may mà ngày nào Tô Niệm Tinh cũng đeo găng tay, bằng không là mất một quẻ của cô rồi.
Hai mắt của mẹ Dung Dung đỏ hoe, đây chính là niềm vui sau khi tai qua nạn khỏi.
Hôm qua, đã hơn nửa đêm mà đứa trẻ này vẫn chưa chịu ngủ, còn đánh thức bà ta dậy rồi chạy sang nhà hàng xóm gõ cửa.
Trước đây, bà ta với hàng xóm từng xảy ra mâu thuẫn vì chuyện đứa nhỏ nhà hàng xóm đánh đàn. Giờ nửa đêm nửa đêm bà ta đi qua gõ cửa còn không phải là muốn ăn đòn hay sao?
Thế này cũng làm bà ta sợ muốn chết mất cho nên vội vàng chạy ra ngoài ngăn cản, còn phải căng da đầu lên xin lỗi người ta mất nửa tiếng mới trấn an hàng xóm xong.