Chương 265: Chấp Nhận
Chương 265: Chấp NhậnChương 265: Chấp Nhận
Tô Niệm Tinh lập tức dở khóc dở cười: "Tôi làm sao có thể bói ra được hung thủ chứ, tôi chỉ đơn giản là xem bói hơi chuẩn một chút mà thôi, các người đừng cho rằng cái gì tôi cũng biết, mau trả tiền về đi."
Lần sau cô sẽ không miệng tiện, nói đùa với bọn họ nữa, cô cảm thấy số lần các hàng xóm nghe cô xem bói quá nhiêu cho nên đã coi cô thành bán tiên, chính là ý nghĩa ngoài mặt chữ ấy, có hơi phi lý quá.
Tiên nhanh chóng được trả vê cho chủ cũ, nhưng các hàng xóm láng giềng vẫn vò đầu bứt tai.
Mẹ Dung Dung lấy tiền của mình về rồi lại móc một nghìn đô la Hồng Kông từ trong ví ra nhét vào tay Tô Niệm Tinh.
Tô Niệm Tinh theo bản năng muốn trả vê.
Mẹ Dung Dung lại giữ chặt cánh tay của đối phương, nói ra lý do của mình: "Dung Dung vẫn luôn muốn học kiến trúc, tôi thì muốn cho con bé làm một công việc nhã nhặn một chút, ví dụ như giáo viên... Chúng tôi thường vì chuyện này mà cãi nhau. Đại sư, cô có thể xem bói giúp tôi chuyên ngành nào mới có thể khiến Dung Dung có được thành tựu không?"
Nội dung mà bà ta muốn xem bói giống y như của Dung Dung, xem ra, rửa sạch được hiềm nghi trên người đã khiến mẹ Dung Dung bắt đầu coi trọng ý kiến của con gái hơn.
Tô Niệm Tinh mỉm cười, ra hiệu cho bà ta ngồi xuống: "Để tôi bói cho Dung Dung đi, dù sao thì đây cũng là chuyện của cô ấy, xem cho bản thân cô ấy sẽ chuẩn hơn một chút."
Mẹ Dung Dung gật đầu. Tô Niệm Tinh bắt đầu ném lục hào kim tiền quẻ rồi lại bói chữ, sau khi làm xong một loạt quy trình mới bắt đầu xem chỉ tay.
"Mới đầu, con gái bà quả thật đã đi làm giáo viên dựa theo nguyện vọng của bà nhưng lòng kiên nhẫn của cô ấy không đủ, lại không giỏi quan hệ nhân sinh, làm giáo viên vài năm cảm thấy thật sự không vui vẻ, cuối cùng chọn bỏ việc.
Bà không thấu hiểu cho con gái nên mối quan hệ mẹ con trở nên tệ hơn, cuối cùng, cô ấy chuyển ra ngoài sinh sống, tự học ngành kiến trúc.
Mới đầu sống rất khó khăn nhưng được làm công việc mà mình thích nên cho dù rất khổ thì cô ấy cũng vẫn vui vẻ.
Cuối cùng, cô ấy đến nội địa phát triển, vừa vặn bắt kịp rất nhiêu công trình ở bên đó cần kiến trúc sư, cô ấy nhận được hạng mục của chính phủ, sau khi hoàn thành một phát thành danh, lấy được bằng khen kiến trúc.
Sau này lại liên tục nhận được mấy phần công việc khác, thành lập văn phòng thuộc về riêng mình."
Mẹ Dung Dung từ nhỏ đã quản con gái rất nghiêm, vì cha của Dung Dung đã qua đời, bà ta vừa làm mẹ vừa làm cha, Dung Dung chỉ có thể giấu đi sở thích của mình, đến ngay cả lén lút ra ngoài xem bói cũng không dám để mẹ biết.
Mẹ Dung Dung vẫn còn đang tiêu hóa kết quả của quẻ tượng này.
Dung Dung có hơi lo lắng, dù sao thì quẻ tượng này đối với cô ta mà nói cũng được, nhưng đối với mẹ cô ta mà nói lại có khả năng không được tốt cho lắm, dẫu sao thì cô ta cũng đã làm ầm lên với mẹ rồi.
Dung Dung thấp thỏm gọi một tiếng: "Mẹ."
Mẹ Dung Dung lấy lại bình tĩnh, đối diện với ánh mắt lo lắng của con gái, đột nhiên bà ta chợt tỉnh lại, đây chỉ là quẻ tượng chứ vẫn chưa xảy ra, nếu như bà ta với con gái vẫn chung sống hòa thuận thì chắc chắn sẽ không cãi nhau căng thẳng như vậy đâu.
Bà ta cảm ơn Tô Niệm Tinh xong lại quay đầu nhìn về phía con gái: "Con muốn học kiến trúc thì phải cố gắng chăm chỉ, thi đỗ vào một trường đại học tốt."
Đôi mắt của Dung Dung tỏa sáng, ôm chặt cánh tay của mẹ làm nũng: "Mẹ, mẹ thật tốt."
Đã rất lâu rồi con gái không dựa vào cánh tay của mình để làm nũng, bà ta đã không còn quen với việc con gái thân thiết như vậy rồi, cảm thấy có hơi mới lạ nhưng cũng rất hưởng thụ.
Bà ta xoa đầu con gái: "Mau về nhà đi, gia sư mà mẹ thuê cho con sắp tới rồi."
Dung Dung gật đầu rồi cùng mẹ sóng vai đi ra khỏi quán ăn.
Tô Niệm Tinh dọn dẹp bàn, quay đầu lại phát hiện ra Lâm Lâm đang nhìn chằm chằm vào mình không rời, cô có hơi buồn cười: "Sao vậy? Có phải bị kinh hãi rôi không?”
Lâm Lâm thành thật gật đầu, quả thật là rất kinh hãi, vậy mà lại có thể bói chuẩn không cần chỉnh như vậy, quá lợi hại.
Chỉ là, Lâm Lâm không tài nào hiểu được: "Tại sao chị không gọi điện báo cảnh sát trước khi sự việc xảy ra để a sir nhắc nhở nạn nhân kia ạ? Như vậy có thể cứu được một mạng người."