Chương 268: Đắt Quá, Ăn Cướp À
Chương 268: Đắt Quá, Ăn Cướp ÀChương 268: Đắt Quá, Ăn Cướp À
Bà chủ nhà được cô nhắc nhở một phen cũng chợt phản ứng lại, xem bói quả thật quá đắt vì thế hỏi cô camera bao nhiêu tiên?
Tô Niệm Tinh nào có biết đâu, đành nói bừa: "Kiểu gì cũng phải tám nghìn, một vạn đi?”
Đồ điện tử những năm chín mươi đều rất đắt, cho dù Hương Giang đã rẻ hơn nội địa một chút nhưng cũng chỉ có thể rẻ hơn một chút xíu mà thôi, dù sao thì giá thành nghiên cứu phát triển cũng bày ra ngay đó rồi.
Bà chủ nhà trọ vừa nghe được mất nhiều tiên như vậy cũng sợ hết hồn, vội vàng xua tay: "Đắt quá, ăn cướp à!"
Tô Niệm Tinh cũng không phải người bán đồ điện tử nên cũng không có dự định thuyết phục bà ta: "Vậy được, bà nghĩ ngợi cẩn thận đi, nếu như thật sự muốn tìm tôi xem bói thì ngày mai lại tới tìm tôi."
Cô đi được hai bước lại nhắc nhở bà chủ nhà: "Không giảm giá. Tiền thuê nhà của bà còn không giảm cho tôi thì thôi, tôi xem bói cũng không giảm."
Bà chủ nhà hé miệng muốn phản bác nhưng Tô Niệm Tinh lại không cho bà ta cơ hội, người đã nhanh chóng leo lên cầu thang.
Bà ta bĩu môi: "Cô gái trẻ này cũng quá không có tình người rồi, đều là hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau một chút thì đã sao, chuyện nhỏ như con thỏ mà còn thu tiền của tôi."
Bác Trần có hơi buồn cười: "Cô ấy chính là một người thuê trọ, bà giàu có như vậy mà còn so đo chuyện này với cô ấy sao? Bà cũng keo kiệt quá rồi đấy.
Bà chủ nhà trọ tức giận lườm ông ta một cái: "Keo kiệt có gì không tốt? Nếu như tôi không keo thì còn có thể mua được mười tòa nhà chắc?"
Tô Niệm Tinh cho rằng bà chủ nhà sẽ mặc kệ chuyện này nhưng ai ngờ, sáng ngày hôm sau, mới có bảy giờ sáng mà cô đã bị đánh thức.
Những khách thuê trọ khác phải vội đi làm nên đã đi hết cả rồi, chỉ có một mình cô ở nhà, cô mặc đồ ngủ chạy ra mở cửa, cào mái đầu tổ quạ của mình vài cái, lại ngáp một cái, nhìn bà chủ nhà ở ngoài cửa: "Không phải vẫn chưa đến giữa tháng hay sao? Sao bà lại đến thu tiền trọ?"
Cô tưởng rằng tối qua mình đã nói như vậy rồi, một người keo kiệt như bà chủ nhà chắc chắn sẽ đập tan suy nghĩ tìm cô xem bói chứ.
Nhưng ai ngờ bà chủ nhà lại kéo tay cô ra rồi lôi cô vào trong nhà, đi đến trước cửa sổ và ra hiệu cho cô nhìn xuống bên dưới: "Xe của tôi lại bị người rạch nữa, lần này còn rạch hình bông hoa ở đằng trước. Quá khoa trương rồi, cô nhất định phải tìm ra hung thủ giúp tôi, tôi phải bắt kẻ đó đền tiên, còn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi nữa."
Tô Niệm Tinh hoàn toàn tỉnh ngủ, cô nhíu mày quan sát bà ta một lúc, nhắc nhở bà ta: "Một nghìn đồng một quẻ, bà thật sự nỡ bỏ tiên sao?”
Bà chủ nhà đếm đủ một nghìn đồng trong túi áo: "Bây giờ xem luôn đi, những gì tôi đang mất hiện giờ nhất định phải đòi lại được từ trong tay thằng khốn nạn đó."
Tô Niệm Tinh mời bà ta ngồi xuống giường rồi bắt đầu xem chỉ tay cho bà ta, vì muốn bà chủ nhà cảm thấy đáng giá mà cô còn kêu đối phương viết chữ, sau đó lại bấm ngón tay tính toán rất lâu.
Ngay lúc đối phương đã hết sạch kiên nhẫn rồi, cô mới lộ ra vẻ mặt kỳ quái: "Tôi quả thật đã bói ra được nhưng e rằng bà không đòi lại được khoản tiên này đâu?" Bà chủ nhà tới xem bói chính là để tìm ra được hung thủ, nghe thấy lời này bà ta lập tức nổi giận, chống nạnh trừng mắt nhìn Tô Niệm Tinh: "Toàn bộ tòa nhà còn chưa có người nào mà tôi không xử được nhé. Ngược lại tôi muốn xem xem đối phương có lai lịch gì."
Bà ta hỏi với vẻ không chắc chắn: "Lễ nào là luật sư?"
Mấy luật sư kia mồm mép cũng trôi chảy lắm, người bình thường cũng không dám kiện bọn họ lên tòa đâu.
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Cậu ta không có lai lịch lớn gì cả, cũng không có thân phận hiển hách, càng không phải là luật sư, thậm chí chỉ mới bảy tuổi."
Bà chủ nhà vừa nghe được đã lập tức sốt ruột: "Bảy tuổi là sao? Bảy tuổi đã có thể rạch xe của hàng xóm sao? Tôi tìm cha mẹ nó đòi đền tiền!"
Tô Niệm Tinh gật đầu như thật, cô vẫy tay ra hiệu cho bà chủ nhà lại gần, đợi khi đối phương sáp lại, cô mới vạch trần bí mật ở bên tai bà ta: "Nó là cháu trai bà đấy."
Bà chủ nhà theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, nhìn Tô Niệm Tinh rất lâu, sau khi xác nhận cô không hề nói đùa, bà ta mới nổi giận đùng đùng mở toang cửa phòng: "Thằng nhãi này bị bệnh sao? Nó rạch xe tôi làm gì?"
Bà ta tức tối đi ra ngoài.