Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273: Xin Hỏi Ở Đây Có Thể Xem Bói Phải Không

Chương 273: Xin Hỏi Ở Đây Có Thể Xem Bói Phải Không Chương 273: Xin Hỏi Ở Đây Có Thể Xem Bói Phải KhôngChương 273: Xin Hỏi Ở Đây Có Thể Xem Bói Phải Không

Tiệm Tô Thần Toán đã kinh doanh lâu như vậy rồi nhưng cũng hiếm thấy có một ngày không có hàng xóm láng giềng tập trung trong quán nghe chuyện, tất cả đều chạy qua đây xếp hàng báo danh.

Chẳng qua, điều này cũng không nghĩ là quán ăn không làm ăn được, chỉ riêng một đơn trà sữa này đã bán hơn bình thường được sáu trăm cốc rồi.

Tay của Tô Niệm Tinh đã lắc trà sữa đến mỏi nhừ rồi, cuối cùng cô phụ trách pha chế, còn A Hỉ phụ trách lắc cốc.

"Mệt quái" Cuối cùng cũng đến được đối, DSE đóng cửa, Tô Niệm Tinh mới cảm thấy mình đã sống trở lại.

Tô thần toán vốn cho rằng đã kết thúc loại trạng thái bận rộn này nhưng trên thực tế, DSE làm hoạt động tận ba ngày cho nên bọn họ cũng bận đủ ba ngày.

Còn tiếp tục thế này nữa, A Hỉ cảm thấy cánh tay của mình sắp gãy luôn mất, anh ta chưa bao giờ từng nghĩ mười lăm cốc trà sữa lại nặng như vậy.

Tô Niệm Tinh phát một bao lì xì cho anh ta, A Hỉ cười tươi như hoa nở, lập tức cảm thấy cánh tay không còn đau nữa, eo cũng không còn mỏi.

A Trần cười bảo A Hỉ thấy tiền là sáng mắt ra, A Hỉ lại bình tĩnh đáp: "Tôi phải gom tiên mua nhà nữa."

"Chút ít tiền lương này của anh còn muốn mua nhà, mau trả góp còn không đủ ấy chứ?"

A Hỉ liếc nhanh thoang qua A Trân: "Có thể ở chung phòng với bạn gái mà." A Trân lộ ra vẻ mặt "bạn gái anh đúng là thảm thật."

Hai người đang đấu võ mồm thì có một người đàn ông đứng ở cửa thò đầu nhìn vào bên trong: "Xin hỏi ở đây có thể xem bói phải không?”

Tô Niệm Tinh ra hiệu cho hai người đừng cãi nhau nữa, có khách tới rồi.

A Trân vội vàng đứng dậy: "Hoan nghênh quý khách, chúng tôi là tiệm Tô Thần Toán, có thể xem bói."

Người đàn ông bước vào với điệu bộ khẩn trương, còn có hơi băn khoăn, ông ta liếc mắt nhìn bảng giá một lượt, sau khi nhìn thấy giá tiền xem quẻ, ông ta móc từ trong ví tiền ra một nghìn đô la Hồng Kông và bảo: "Tôi muốn xem một quẻ, rất gấp, làm phiên các cô xem giúp tôi."

Ánh mắt của ông ta nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Là cô phải không? Tôi từng nhìn thấy ảnh của cô trên báo."

Tô Niệm Tinh gật đầu, ra hiệu cho ông ta tìm chỗ ngồi xuống rồi lấy đồ nghề mang qua đó.

Người đàn ông tìm một vị trí gân nhất rồi ngồi xuống sau đó bắt đầu tự giới thiệu: "Tôi tên là Trịnh Mộ Trí, đang làm việc ở nhà máy đóng tàu, buổi sáng vợ tôi đi khám kiểm tra ra bị ung thư, bác sĩ nói bây giờ có thể chữa trị nhưng giai đoạn sau có khả năng sẽ tái phát.

Chúng tôi còn có con trai đang học đại học, tiên của rất túng thiếu. Tôi muốn hỏi có thể cứu được người không? Bao lâu sẽ tái phát?"

Tô Niệm Tinh sững sờ, chẳng trách người đàn ông này lại sốt ruột như thế, xem chừng bệnh của vợ không thể kéo dài lâu được, để thêm vài ngày nữa có khả năng sẽ biến chứng.

Cô không muốn chậm trễ thời gian của ông ta nên ra hiệu cho ông ta đưa tay tới. Trịnh Một Trí duỗi bàn tay qua, đây là một đôi bàn tay hiện đầy vết chai sạn lâu năm và những nếp nhăn hẳn lên giống như gương mặt của ông ta. Có thể thấy được, chủ nhân của bàn tay này đã chịu không ít khổ cực.

Tuổi tác của ông ta đã không còn trẻ nữa, người vợ chắc chắn cũng không còn trẻ, cho dù sau này chữa khỏi được thì cũng có khả năng không sống được bao lâu, đến khi ấy lại xôi hỏng bỏng không.

Nhưng điều khiến Tô Niệm Tinh không ngờ được nhất chính là cô không trông thấy bóng dáng của người vợ kia đâu, mà lại là con trai của ông ta, địa điểm không phải bệnh viện mà là trên phố, thời gian là khoảng năm phút sau.

Cậu trai trẻ hình như đang đi làm công, xách theo hộp cơm chạy nhanh như gió. Anh ta băng qua đầu phố, tình cờ đụng phải một người, sau khi xin lỗi đối phương xong lại nhanh chóng chạy đi. Lúc băng qua đường, rõ ràng là đèn xanh nhưng chiếc xe sang trọng ở ngã rẽ lại phóng bạt mạng tới lao vào con phố đông người, mục tiêu nhắm thẳng vào cậu trai trẻ và một vài người đi đường khác.

Những người khác phát hiện ra chiếc xế hộp không giảm tốc độ lập tức tránh đi ngay, hoặc là ngã hoặc là lăn, chỉ có cậu trai trẻ là vội vã lên đường, tốc độ rất nhanh nên không kịp phanh chân lại, bị chiếc xe húc ngã lăn ra đất, máu tươi rải đầy đất.

Khi cậu trai trẻ ngã xuống, Tô Niệm Tinh nhìn thấy tấm biển của con đường đối diện, nơi đó là một ngã ba, là đoạn đường giáp ranh giữa .Jardine's Bazaar, đường Hennessy và đường Di Hòa.
Bình Luận (0)
Comment