Chương 277: Có Hi Vọng
Chương 277: Có Hi VọngChương 277: Có Hi Vọng
Loại người giống như cậu ấm nhà giàu này nhất định sẽ tốn tiền dẹp yên chuyện để không dính tiền án tiền sự.
Trên gương mặt Trịnh Hàng Học lộ ra vẻ mừng rỡ: "Thật sao?”
Anh ta nhìn về phía cha mình: "Cha ơi, tiền phẫu thuật của mẹ có hy vọng rồi, cha không cần phải chọn một trong hai nữa."
Trịnh Mộ Trí không ngờ còn có thời khắc quanh co như vậy nữa, trong lúc nhất thời, ông ta mừng đến phát khóc, chỉ hận không thể trở về nói cho vợ biết ngay bây giờ.
Có hàng xóm không hiểu: "Mười vạn thôi mà? Cũng không tính là người giàu có đi?"
Những người khác cũng phụ họa theo, mấy hàng xóm láng giêng này đều có cửa hàng của mình, mười vạn đối với một gia đình nghèo khó như Trịnh Mộ Trí đây có thể nói là một khoản tiền cực lớn, nhưng đối với bọn họ mà nói lại chỉ có thể tính là bình thường mà thôi.
Có mười vạn tiết kiệm mà đã tính là giàu có, cách nói này cũng quá khoa trương rồi.
Lời của Tô Niệm Tinh bị nghi ngờ nhưng cô không hề hoảng hốt: "Nhưng vào năm sau, căn nhà tổ truyền của bọn họ sẽ phải quy hoạch, đến khi ấy bọn họ sẽ được bồi thường căn nhà mới."
Các hàng xóm láng giềng đồng loạt nhìn về phía hai cha con Trịnh Mộ Trí, trên gương mặt tràn ngập sự ngưỡng mộ, cũng tốt số quá rồi? Vậy mà còn vào diện quy hoạch?
Cũng có người nhạy bén hỏi một câu: "Nhà tổ truyên của bọn họ ở đâu? Tôi cũng muốn đi mua."
Hương Giang có thể tự do mua bán nhà dân, không giống ở nội địa có rất nhiều hạn chế.
Trịnh Mộ Trí lấy lại bình tĩnh từ trong cơn choáng váng, vừa rồi ông ta bị tin tức mình sắp có được một căn nhà làm cho váng hết cả đầu, sau khi bình tĩnh, ông ta vội đáp: "Chỗ chúng tôi chỉ có mỗi căn nhà của tôi thôi, trước đó những căn nhà dân khác đều bị di dời cả rồi, chỉ có nhà tôi là chưa được di dời, tôi còn tưởng là do số mình không may, nhưng không ngờ..."
Chỉ có mỗi nhà ông ta?
Các hàng xóm láng giềng thở dài đầy thất vọng, bọn họ không được hưởng ké rồi.
Tô Niệm Tinh kêu Trịnh Mộ Trí mau chóng dẫn con trai tới bệnh viện kiểm tra cánh tay cho anh ta: "Trật khớp đau lắm, chữa sớm khỏi sớm."
Trịnh Mộ Trí cảm ơn cô rồi dẫn con trai rời khỏi quán ăn.
Các hàng xóm láng giêng nhìn bọn họ rời đi, trước đấy còn đồng cảm với họ còn bây giờ chỉ còn lại mỗi ngưỡng mộ sâu sắc mà thôi. ...
"Phục vụ, tôi muốn đặt năm mươi cốc trà sữa lạnh, một cốc trong số đó bỏ đá nhé."
Một chàng trai trẻ ngại ngùng nói chuyện với A Trân.
A Trân lại lộ ra vẻ mặt dại trai, cười tủm tỉm gật đầu: "Được, khi nào thì anh cần ạ?"
"Các cô có thể giao tới tận nhà không?" Chàng trai trẻ bị A Trân nhìn mà có hơi xấu hổ, cúi đầu.
A Hỉ ở cách đó không xa nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể chặt chàng trai trẻ giả bộ ngoan ngoãn kia thành tám khúc, Tô Niệm Tinh đi vào trong quán trông thấy tam giác tình yêu phức tạp này bèn ho nhẹ một tiếng.
A Hỉ lấy lại bình tĩnh, bắt đầu dọn bàn.
"Đương nhiên là được rồi." A Trân lấy bút ra ghi lại: "Đưa đến đâu ạ?
"Đưa đến DSE." Chàng trai trẻ trả tiền.
A Trân đếm tiền xong, sau khi xác nhận không sai mới quan sát đối phương: "Anh là giáo viên mới tới phải không? Sao tôi chưa từng thấy anh bao giờ nhỉ?"
Hai tuần trước, DSE đã khai trương, lớp phụ đạo không lớn nhưng lại có mười mấy giáo viên, cô ta thường xuyên tới DSE giao trà sữa nhưng lại chưa bao giờ từng thấy người này.
Chàng trai trẻ vội vàng đáp: "Tôi không phải giáo viên, tôi là người nhà..."
A Trân chợt hiểu ra, chỉ cho rằng anh ta là con trai của vị giáo viên nào đó, vẻ mặt cũng vô cùng ngọt ngào: "Được, làm xong tôi sẽ giao qua đó cho các anh ngay.'
Chàng trai trẻ cảm ơn rồi đi ra khỏi quán ăn.
A Trân dùng hai tay chống má, lại bắt đầu mê trai.
Một trong những bà cụ hàng xóm đi lại gân đó: "Đã rất lâu rồi tôi không trông thấy chàng trai trẻ nào trắng như vậy, ngại ngùng như vậy đấy. Cậu ta vừa cười một cái là tim tôi nhảy loạn xạ cả lên."
A Trân cười như điên: "Anh ấy mà làm giáo viên vậy không phải mấy cô học sinh kia sẽ chen nhau vỡ đầu tới đây học hay sao?"
Có người phụ nữ tiếp lời: "Cậu ta nên đi làm minh tinh, diễn xuất chắc chắn có thể nổi." A Hỉ nhìn bộ dáng đỏ mặt của A Tân mà bĩu môi: "Đẹp sao? Cũng thường thôi mà?”
Đáng tiếc, giọng của anh ta đã bị những người khác át mất, các hàng xóm láng giêng đều đang tranh nhau khen chàng trai trẻ.