Chương 285: Chỉ Dựa Vào Hai Người Chúng Ta Liệu Có Ổn Không
Chương 285: Chỉ Dựa Vào Hai Người Chúng Ta Liệu Có Ổn KhôngChương 285: Chỉ Dựa Vào Hai Người Chúng Ta Liệu Có Ổn Không
Cô hơi nhíu mày: “Anh không có súng, chỉ dựa vào hai người chúng ta liệu có ổn không?”
Cô chỉ là một tay gà mờ, cùng lắm cũng chỉ chạy nhanh hơn người bình thường một chút xíu thôi, còn nếu đánh nhau thật rồi, có khả năng cô sẽ làm liên lụy đến anh.
Giám sát Lương híp mắt, chỉ vào cô rồi lại chỉ vào mình: "Chỉ dựa vào chúng ta đương nhiên là không được rồi, nếu thật sự đánh nhau, đối phương quen thuộc địa hình ở bên này có khả năng sẽ trốn thoát, hơn nữa, cô chỉ bói ra được ông ta đang giam cầm mẹ của Lâm Lâm nhưng cô dám đảm bảo ông ta không có đồng bọn không?"
Tô Niệm Tinh thật sự không có cách nào đảm bảo, cô gãi đầu, trước khi tới đây cũng không ngờ lại là người cùng thôn.
Giám sát Lương móc con điện thoại di động ra từ trong túi xách của Tô Niệm Tinh, đương nhiên nó không phải của Tô Niệm Tinh mà là của giám sát Lương.
"Sao thế?" Tô Niệm Tinh thấy vẻ mặt của anh khó coi chợt lo lắng hỏi.
Giám sát Lương quay mấy vòng liền vẫn không bắt được tín hiệu: "Không ổn, chỗ này không có tín hiệu, chúng ta phải đến nhà người khác mượn điện thoại thôi."
Tô Niệm Tinh vô cùng nghi ngờ bên này không có gia đình nào lắp đặt điện thoại bàn vì nhà cửa ở bên này quá cũ nát.
"Cứ trả cái gùi về trước đi đã, chúng ta về Vịnh Đồng La rồi lại nói sau." Giám sát Lương nhanh chóng ra quyết định: "Tôi phải xin được lệnh xét nhà và súng phối, địa hình ở nơi này quá phức tạp, lỡ như đối phương trốn vào trong rừng sẽ mang lại độ khó cho công tác giải cứu."
Tô Niệm Tinh phỏng đoán hiện giờ đội cảnh sát vẫn chưa có kỹ thuật Thermography, chỉ dựa vào sức người và cảnh khuyển để lục soát thật sự rất khó, cho nên cô cũng gật đầu đồng ý.
Hai người đặt cái gùi ở trước cửa rồi gọi với vào bên trong một tiếng, cả hai cũng không nán lại mà nhanh chóng quay về nhà Lâm Lâm, lấy rau dền đã nhặt được một nửa: 'Bọn chị còn có việc nên về trước đây."
Ông bà nội của Lâm Lâm hơi sững sờ: "Sao vừa mới tới đã về ngay rồi? Ở lại ăn cơm đã chứ?”
Hai vợ chồng già thành tâm mời mọc nhưng Tô Niệm Tinh lại chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, vì thế lắc đầu nói không cần: "Tiệm cháu có một chú nhân viên có chuyện gấp, nhân viên không đủ nên cháu phải về giúp, thật sự xin lỗi gia đình mình."
Vừa nghe nói quán ăn không đủ nhân thủ, ông bà nội của Lâm Lâm không dám giữ khách nữa mà nhìn bọn họ rời đi.
Lâm Lâm muốn theo đến quán ăn giúp đỡ: "Buổi tối để em ngủ lại quán ăn cho ạ, trong quán không đủ người chắc chắn sẽ làm không xuể đâu."
Tô Niệm Tinh lắc đầu từ chối: "Buổi tối ở quán có hơi lạnh, hơn nữa, không an toàn."
Thấy Lâm Lâm có hơi không nỡ, Tô Niệm Tinh dặn dò, kêu cô ấy sáng ngày mai cứ mang rau tới quán là được.
Lâm Lâm tiên bọn họ ra ngoài, lại truy hỏi cô chuyện của mẹ mình: "Vẫn chưa bói ra được sao ạ?” Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh không biết phải trả lời thế nào: "Sắp rồi."
Giám sát Lương đưa Tô Niệm Tinh về quán ăn rôi một mình lái xe .Jeep rời đi, kêu cô ở lại quán ăn đợi tin tức.
Tô Niệm Tinh lại không muốn từ bỏ: "Cho tôi đi chung với, tôi đảm bảo sẽ không gây rắc rối cho các anh đâu."
Giám sát Lương lại kiên trì kêu cô ở lại: "Nếu đối phương có đồng bọn và không chịu đầu hàng, cô sẽ bị đối phương nhớ mặt, vì cân nhắc đến sự an toàn của cô, cô vẫn nên ở lại đây đi."
Tô Niệm Tinh chỉ có thể trơ mắt nhìn con xe .Jeep của đối phương càng lái càng xa. ...
Thôn Hồng Bình.
Lâm Lâm và ông bà nội đang cùng nhau vặt rau ở ngoài vườn, ở vườn rau xung quanh cũng có lác đác vài thôn dân đang làm việc, mấy loại rau này đều sẽ được chuyển tới quán ăn vào buổi sáng.
Trong một buổi tối phải hái xong hết để sáng ngày mai còn vác đi.
"Mấy loại rau này sắp hái hết rồi, ngày mai cháu nhắc nhở chị chủ quán một tiếng, cũng không thể làm chậm trễ công việc kinh doanh của người ta." Ông nội cẩn thận dặn dò Lâm Lâm.
Lâm Lâm đáp một tiếng rồi tiếp tục cúi người nhặt rau.
Đúng lúc này, có thôn dân ở đằng xa chạy vào đây, gân cổ lên gào về phía vườn rau: "Mau ra mà xem kìa bà con ơi, thôn mình có cảnh sát tới, đang bao vây nhà Chính Khôi rồi."
Người già nghe thấy tiếng hô còn tưởng tai mình xảy ra vấn đề rồi, bọn họ sững sờ một lúc, còn Lâm Lâm lại không hề nghi ngờ lỗ tai của mình, cô ấy vội vàng nói với bà nội: "Ông bà nội, có khả năng chú Chính Khôi gặp rắc rối rồi, chúng ta đi xem thế nào đi?"