Chương 287: Mẹ Con Gặp Lại
Chương 287: Mẹ Con Gặp LạiChương 287: Mẹ Con Gặp Lại
Trong đám đông, có người chỉ vào một người phụ nữ cuối cùng rồi hô lên một tiếng: "Ôi chao! Đó không phải là ai ai ai kia hay sao? Không phải cô ta bỏ nhà theo trai rồi à?"
"Ai cơ? Ai cơ?" Mọi người kiễng chân thò đầu nhìn vào trong, chen lấn xô đẩy nhau chỉ để muốn lại gần hơn một chút, nhìn cho rõ ràng hơn.
Các cảnh sát chỉ đành duy trì trật tự, mọi người cứ cảm thấy người này có hơi quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra được đã từng gặp người ở đâu.
Thôn dân lên tiếng đầu tiên chỉ vào Lâm Lâm, nhìn thoáng qua sườn mặt, hai người này quả thật có vài phân giống nhau, chỉ là người phụ nữ này gây hơn một chút.
Có một thôn dân vỗ tay một cái, cuối cùng cũng chợt nhớ ra: "Ôi giời ạ, còn không phải là mẹ của Lâm Lâm hay sao? Cô ta gây đi nên trông khác thật đấy!"
Mọi người vừa nghe là mẹ của Lâm Lâm cũng nháo nhào nhớ ra ngay: "Đúng đúng đúng! Là mẹ của Lâm Lâm."
Ông nội của Lâm Lâm đẩy đám đông ra, híp mắt nhìn người phụ nữ đến ngay cả đứng cũng không đứng vững nổi kia. Mắt mũi của hai ông bà già không tốt, lại vì nghèo nên không nỡ bỏ tiền ra mua cặp kính lão, cho nên nhìn thấy lâu vẫn không trông thấy rõ như cũ, chỉ đành hỏi Lâm Lâm: "Là mẹ cháu sao? Là con bé sao? Sao nó lại ở nhà Chính Khôi?"
Đây là một câu hỏi hay đấy!
Lâm Lâm chỉ cảm thấy xung quanh toàn là tiếng ong ong, rõ ràng không lớn nhưng lại ôn đến mức đầu óc cô ấy đau nhức, đôi mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ gầy yếu kia.
Ký ức mười năm trước giống như thủy triều ùa tới, gương mặt dịu dàng và thích cười kia chồng lên gương mặt của người trước mặt này, ánh mắt không giống, sườn mặt không giống, diện mạo không giống...
Nhưng khi viên cảnh sát quay đầu chỉ về phía đó, cô ấy thuận theo hướng ngón tay của anh ta mà nhìn qua, ánh mắt hai người họ chạm nhau, đột nhiên Lâm Lâm òa khóc nức nở.
Đó là mẹt
Sao bà ấy lại gây thành ra như vậy? Bà ấy không hề bỏ nhà đi.
Người phụ nữ lảo đảo chen khỏi các cảnh sát để đi tới, rõ ràng không có sức lực nhưng lại chỉ cần hai, ba bước đã lao đến bên ngoài vòng vây, bà ta nắm chặt lấy tay của Lâm Lâm và quan sát cô ấy với vẻ không chắc chắn cho lắm: "Con... con đã lớn như vậy rồi sao?"
Quanh năm bà ấy bị giam dưới hầm đất, không thấy ánh sáng cho nên làn da mọc nhiều đốm đỏ nhỏ, trông giống như bị bệnh mẩn ngứa, liếc mắt nhìn một cái mà nổi hết cả da gà lên, nhưng ánh mắt của bà ta vẫn dịu dàng đến vậy.
Lâm Lâm lau nước mắt: "Mẹ! Mẹ! Mẹ không bỏ đi phải không?”
"Đúng là mẹ của Lâm Lâm rồi!" Không biết là ai gào lên một câu, những người khác cuối cùng cũng xác định được người này là mẹ của Lâm Lâm.
Mọi người quan sát bộ quần áo trên người bà ta rồi lại nhìn Chính Khôi bị các cảnh sát bắt giữ, cuối cùng cũng phản ứng lại được đã xảy ra chuyện gì.
"Ôi chao, thằng cha này quá thiếu đạo đức." Đây đã được tính là một câu chửi văn minh một chút rồi, những thôn dân khác cũng không tốt tính đến vậy, những câu chửi tục văng xa xả như nước mưa.
Mười năm trước, cha Lâm xảy ra chuyện, mẹ Lâm Lâm được nhận tiền bảo hiểm của ông ta, mọi người đều cho rằng bà ta đã vứt bỏ con gái rồi chạy mất, nhưng chẳng một ai ngờ được bà ta vẫn đang ở trong thôn Hồng Bình, hơn nữa chỉ cách Lâm Lam có ba căn nhài
Các thôn dân giận dữ phá vòng vây mà lao tới túm lấy cổ áo của Chính Khôi.
Có người dùng tay không đấm vào cánh tay của ông ta.
Có người cầm gậy chọc vào đầu ông ta.
Có người thì dáng người không đủ cao, cánh tay lại không đủ dài nên cởi áo khoác trên người xuống quất vào lưng ông ta.
Có người đứng bên ngoài vòng vây không chen vào được, nhìn thấy trong gùi của Lâm Lâm có rau bèn bốc một nắm ném vào đầu Chính Khôi, vừa ném vừa chửi: "Nhiều người chết như vậy mà sao mày vẫn chưa chết?"
"Thằng chết tiệt, đâần độn nhà mày!"
"Có phải đầu mày có đạn không hả? Thằng súc vật, đánh chết mẹ mày đi...
Theo lý mà nói thì mấy cảnh sát này người nào cũng trẻ tuổi khí thịnh, cao lớn đô con, sẽ không có chuyện không thể cản được một nhóm người già này, nhưng bọn họ lại không "cố hết sức làm tròn trách nhiệm."
Gần như tất cả mọi người đều đang qua loa, để mấy cụ già đang giận dữ này lao tới trước mặt nghi phạm vừa đánh vừa đấm, thẳng cho đến khi bọn họ đánh mệt rồi, giám sát Lương mới kéo nhóm người già ra một cách tượng trưng cho có.