Chương 289: Vả Mặt
Chương 289: Vả MặtChương 289: Vả Mặt
Lâm Lâm đã sắp phải vào đại học rồi, cần tiêu nhiều tiền lắm.
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi một chút, cảm thấy không có gì không thể nói ra được, vì thế mới kể lại chuyện có khả năng mẹ Lâm Lâm sẽ trở vê.
Tin tức này khiến bà A Hương kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài, bà ta suýt chút nữa thì bóp nát mớ rau xanh trong tay: “Cô ta còn có mặt mũi về đấy nữa cơ à! Cô ta cầm tiên bảo hiểm của cha của Lâm Lâm rồi chạy biến mất, hại Lâm Lâm còn nhỏ tuổi đã phải chịu khổ chịu nhục."
Tô Niệm Tinh nghĩ đến hình ảnh video mà mình đã nhìn thấy: "Nhưng cuộc sống của cô ấy còn khổ hơn Lâm Lâm nữa kìa."
"Cô ta đáng kiếp bị vậy, ai kêu cô ta bỏ nhà đi." Bà A Hương không hề đồng cảm một chút nào cả.
Tô Niệm Tinh úp úp mở mở: "Cháu bói ra được cô ấy bị giam cầm, sau đó cháu với giám sát Lương thông qua phỏng vấn và điều tra mới biết được mẹ Lâm Lâm bị người ta giam trong hầm đất, cuối cùng cũng xác định được hung thủ."
Hướng phát triển này khiến bà A Hương kinh hãi, thật lâu sau vẫn không mở miệng thốt ra được câu nào, hai con mắt của bà ta trợn tròn, rau xanh trong tay đều bị bà ta bóp nát mà vẫn không phát hiện ra.
Thật lâu sau, bà ta mới phản ứng lại được Tô Niệm Tinh đang nói gì: 'Hả? Ai lại thiếu đạo đức như vậy? Đây còn là con người hay sao?"
Tô Niệm Tinh thở dài: "Bà không bao giờ có thể ngờ được sự ác độc của lòng người đâu."
Bà A Hương nghĩ đến đủ các loại tin đồn vô căn cứ mà mẹ Lâm Lâm phải chịu đựng trong suốt mấy năm nay, chỉ cảm thấy có người đang vả mạnh một cái vào mặt mình.
Nếu đối phương thật sự vứt bỏ con gái vậy bà ta chửi cũng chửi luôn rồi, nhưng người ta đã bị hại đến thê thảm như thế, trước đó bà ta không nên đồn đãi loại lời ong tiếng ve đó mới đúng.
Đang nói chuyện thì giám sát Lương từ bên ngoài đi vào trong, trong mắt A Trân lóe lên tia sáng hóng hớt, cô ta gào lên với bên trong: "Tìm chị chủ của chúng tôi, đúng không?”
Giám sát Lương đối diện với ánh mắt mờ ám đó của A Trân mà nhíu mày lại, nhưng anh cũng không so đo quá nhiều mà dời tâm nhìn về phía Tô Niệm Tinh đang đi ra ngoài: "Đã bắt được người rồi."
Vừa rồi bà A Hương giống như đang nghe thiên thư, lúc này trông thấy cảnh sát tới, bà ta cũng nôn nóng hỏi: "Lời mà Tiểu Tinh nói là thật cả sao? Mẹ của Lâm Lâm bị người ta nhốt trong hầm đất?"
Giọng của bà ta rất lớn, các thực khách quanh đó đều nghe thấy hết cả, mọi người đồng loạt dựng thẳng lỗ tai lên nghe xem liệu có phải lại có tin đồn mới gì không.
Chiêu hôm qua, giám sát Lương đã bắt được người về quy án, bọn họ thẩm vấn xuyên đêm thẳng cho đến tận vừa rồi, biết cô đang đợi đến sốt ruột vì thế anh mới qua đây báo cho cô biết một tiếng.
Đối diện với ánh mắt của bà A Hương, anh trịnh trọng gật đầu: "Đúng, hơn nữa không chỉ có một mình bà ta mà còn có ba thiếu nữ khác cũng bị giam giữ suốt mấy năm gần đây, trong đó có một thiếu nữ còn mang thai, vì không được đưa đến bệnh viện nên khó sinh mà chết."
Bà A Hương che miệng đầy kinh hãi. A Trân cũng không thích ứng nổi.
Sao còn có một chuyện ly kỳ như vậy nữa chứ.
Trong lòng Tô Niệm Tinh bùng lên lửa giận, đang không biết phải làm thế nào mới trút giận ra thì lại nghe giám sát Lương tổng kết như đang trấn an mọi người: "Chúng tôi đã cứu được ba nạn nhân, cũng đã đưa bọn họ đến bệnh viện để tiếp nhận trị liệu rồi."
Đối diện với đôi mắt trợn tròn của Tô Niệm Tinh và cơn giận dữ không có cách nào che giấu được của cô, anh hít vào một hơi thật sâu.
Làm cảnh sát được tám năm rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống mất trí như vậy, anh chậm rãi nói: "Lâm Lâm đang ở bệnh viện với mẹ cô bé."
Nói xong chuyện này, giám sát Lương gật đầu với Tô Niệm Tinh rồi sải bước rời khỏi quán ăn.
Đợi anh đi rồi, những thực khách khác nháo nhào vây quanh Tô Niệm Tinh, vừa rồi bọn họ chỉ mới nghe được một nửa, vẫn chưa hiểu rõ tình hình cho lắm: "Ai đã giam cầm mẹ Lâm Lâm ở hầm đất cơ? Hung thủ là ai?"
Tô Niệm Tinh nói thân phận của hung thủ cho bọn họ biết: "Chính là hộ gia đình ở trong thôn của Lâm Lâm, cách nhà con bé ba căn."
Các thực khách vô cùng thổn thức, thời buổi này đến ngay cả cửa nhà cũng không an toàn nữa rồi, vậy mà lại bị giam cầm ở một nơi gân như thế.
"Người này sớm đã có mưu tính rồi." Có hàng xóm lập tức nghĩ ra điểm mấu chốt.