Chương 293: Sao Thế? Bói Ra Được Chưa
Chương 293: Sao Thế? Bói Ra Được ChưaChương 293: Sao Thế? Bói Ra Được Chưa
Bà chủ nhà trọ thấy mọi người nghi ngờ mình bèn lập tức giải thích: "Trước đây con bé không thích học hành, lần nào tan học cũng rúc trong nhà xem tivi, bây giờ đột nhiên trở nên thích học còn bình thường hay sao?”
Các hàng xóm đồng loạt gật đầu, đúng là có hơi khác thường thật.
Tô Niệm Tinh thân là một người từng trải cảm thấy có khả năng đã có bước ngoặt gì đó: "Đại khái là con bé muốn học, đã nghĩ thông suốt rồi cũng chưa biết chừng."
Bà chủ nhà trọ lại không hề nghĩ như thế: "Tôi chưa bao giờ từng gây áp lực gì cho con nhỏ hết, trước đây tôi học hành cũng không giỏi, mà chồng tôi cũng vậy nốt, trúc xấu không ra được măng ngon, tôi cũng không trông mong tương lai của nó có thể có triển vọng bao nhiêu, chỉ cần nó sống vui vẻ, không dính đến ma túy, cờ bạc, mại dâm là tôi đã hài lòng lắm rồi."
Yêu cầu này có thể nói là tương đối thấp đấy.
Các thực khách trẻ tuổi đồng loạt nhìn qua với ánh mắt ngưỡng mộ.
Bà chủ nhà trọ một mực khẳng định: "Con người sẽ không vô duyên vô cớ trở nên tiến bộ, tôi cảm thấy có khả năng là nó bị bắt nạt rồi, ví dụ như có vài bạn học bắt nạt con gái tôi, bắt nó làm bài tập hộ chẳng hạn."
Lời này vừa nói ra lập tức đã có hàng xóm tiếp lời: "Quả thật có tình huống này đấy nhé, mấy đứa cao lớn hơn thích bắt nạt mấy đứa nhỏ con hơn, bắt đối phương làm bài tập về nhà cho."
"Lúc tôi đi học cũng từng nghe qua loại chuyện này rồi."
Mọi người mồm năm miệng mười khiến bà chủ nhà càng sốt ruột hơn, chỉ sợ con gái mình bị người ta bắt nạt. Bà ta nhịn đau móc ra một nghìn đô la Hồng Kông: "Cô xem giúp tôi với, tôi muốn xem là thằng oắt con nào dám bắt nạt con gái tôi, tôi nhất định phải đánh nó răng rụng như ngô mới được.'
Tô Niệm Tinh cũng không nghĩ ra được lý do nào nên chỉ đành lấy đồ nghề ra xem bói cho bà ta.
Sau khi xem xong, cô không nhịn được mà cảm thấy hơi đồng cảm với bà chủ nhà, hai lân xem bói thì cả hai lần đều mất tiên oan.
"Sao thế? Bói ra được chưa?" Bà chủ nhà trọ nhìn chằm chằm vào cô không rời: "Thằng oắt con đó là ai hả? Học lớp nào? Bao nhiêu tuổi?"
Nhìn điệu bộ này của bà ta, Tô Niệm Tinh vừa mới đưa ra đáp án là bà ta có thể ngay lập tức đi tìm đối phương tính sổ luôn quá.
Cô vội xua tay: "Không phải, con gái bà không bị người khác bắt làm bài tập vê nhà mà là con bé đang làm bài của chính mình"
Bà chủ nhà trọ rõ ràng không tin: "Tại sao chứ? Lẽ nào nó thật sự muốn thi đỗ vào một trường đại học tốt hay sao?"
Bà ta có hơi đau lòng: "Ôi chao, nhà chúng tôi cũng đâu có gen học đại học đâu, không phải đứa trẻ này đang vất vả uổng công hay sao?"
Mọi người được một phen cạn lời, chưa bao giờ từng thấy có người mẹ nào lại biết bôi nhọ con gái mình như vậy.
Khóe miệng của Tô Niệm Tinh co rút: "Không phải, cũng không phải vì em ấy muốn thi đỗ đại học mà là em ấy đánh cược với bạn thân của mình, thành tích của ai kém hơn thì người đó phải tỏ tình với nam sinh đẹp nhất trường."
Các hàng xóm lập tức hóa đá.
Hả? Vậy mà lại là một vụ cá cược à, khoản tiền này tiêu đi thật uổng phí quá...
Rõ ràng bà chủ nhà trọ cũng nghĩ như thế, bà ta nhìn một nghìn đô la Hồng Kông trước mặt Tô Niệm Tinh, chỉ hận không thể chọc ra được một lỗ thủng.
Bà ta đã tốn nhiều tiền như vậy chỉ để bói ra cái thứ này á hả?
Vốn theo nguyên tắc không lãng phí nên bà ta cố hỏi nốt: "Nam sinh đẹp nhất trường là ai? Tại sao con gái tôi lại không dám theo đuổi?"
"Nam sinh đẹp nhất trường là bạn cùng lớp với em ấy, dáng người cao, lớn lên đẹp trai lắm, thành tích cũng tốt, chỉ là có hơi độc mồm. Em ấy không thích cậu ta, không muốn tỏ tình với cậu ta cho nên mới liều mạng học đó."
Các hàng xóm:.......
Tô Niệm Tinh vừa mới ngồi xuống đã có một bà cụ đi vào quán, trong mắt của bà ta mang theo vài phần sâu lo: "Bà chủ quán? Nghe nói cô xem bói vô cùng chuẩn, có phải không?”
Tô Niệm Tinh còn chưa kịp đáp lời thì đã có hàng xóm trả lời thay cô: "Bà mới tới có đúng không? Cô ấy chính là thân toán xem bói chuẩn nhất ở Vịnh Đồng La chúng tôi đấy, người ta đã từng lên báo mấy lần rồi."
Bà cụ mới thấy yên tâm hơn, nhưng vẫn hơi lo lắng thấp thỏm: "Con gái lớn của tôi đang hẹn hò với một 'đà hài tử' nhỏ hơn nó tận mười tuổi, đến tận gần đây tôi cũng mới biết, tôi muốn nhờ cô bói giúp tôi một quẻ để nó từ bỏ suy nghĩ này đi, đừng thật lòng muốn gả cho đứa ăn bám đó."