Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 318 - Chương 318: Sao Thế Này

Chương 318: Sao Thế Này Chương 318: Sao Thế NàyChương 318: Sao Thế Này

Mấy hàng xóm láng giềng đi ra khỏi quán ăn, mấy hàng xóm khác vốn đang đứng ở cửa tiệm chụp ảnh xem náo nhiệt trông thấy bọn họ kéo đàn kéo lũ đi về phía bên này cũng thấy hơi bối rối: "Sao thế này?"

Vị hàng xóm dẫn đầu chỉ vào tiệm cắt tóc ở cách đó không xa: "Đi tìm A Lạc tính sổ, vậy mà cậu ta lại dám bịa đặt Tô thần đoán được phú hào bao nuôi."

Những hàng xóm khác nghe được tin đồn mà trước đó A Lạc nói lại không phải thật mà chỉ là tin đồn cũng lập tức đi theo phía sau: "Cậu ta bị làm sao vậy? Thế này còn không phải là phá hỏng danh tiếng của Tô thần toán hay sao?"

"Đúng đó! Tô thần toán còn phải lấy chông nữa chứ."

"Chắc chắn cậu ta không theo đuổi được Tô thần toán nên mới phá hoại danh tiếng của cô ấy, đồ tiện nhân! Quá hèn hại"

Tô Niệm Tinh nghe cuộc đối thoại của bọn họ mới xác nhận được kẻ bịa đặt về cô chính là A Lạc.

Tên đàn ông này quá đớn hèn, anh ta theo đuổi cô lẽ nào cô phải chấp nhận hay sao?

"A Lạc! Cậu lăn ra đây cho tôi!"

A Lạc đang ở trong tiệm cắt tóc nghe thấy bên ngoài có người gọi mình suýt chút nữa thì đâm cái kéo vào người khác hàng, người phụ nữ trong gương lườm anh ta một cái cháy mặt.

A Lạc vội vàng xin lỗi đối phương, anh ta đi ra đến cửa chỉ trông thấy các hàng xóm láng giềng đang đứng ở cửa nhìn mình như hổ đói rình mồi. "A Lạc! Cậu nói Tô thần toán được phú hào bao nuôi làm bà hai đúng không? Tô thần toán nói không có! Cậu đang bịa đặt." Bà cụ trừng mắt nhìn A Lạc, vẻ mặt giận dữ khi bị một tên đàn ông cặn bã lừa đảo.

A Lạc liếc thấy có nhiều người phụ nữ như vậy cũng thấy hơi hoang mang, lại nhìn thấy Tô Niệm Tinh ở trong đám người, anh ta không dám nhìn thẳng mà chỉ đành cười lấy lòng, nói: 'Là tôi hiểu lâm."

Tô Niệm Tinh chen ra khỏi đám đông và đi đến trước mặt anh ta: "Tôi không nhận hoa của anh nên anh bịa đặt, nói tôi được phú hào bao nuôi? Còn nói có sách mách có chứng, anh nào có phải hiểu lầm đâu? Rõ ràng là anh có âm mưu tính toán."

Đây là lần đầu tiên trong đời cô bị người ta bịa đặt như vậy, vụ này kiên quyết không thể nhịn được.

Cô cướp ngay cái kéo trong tay anh ta, thuận tay ném vào trong quán rồi vả thẳng một cái vào mặt đối phương: "Anh dám bịa đặt về tôi thì tôi cũng dám đánh anh! Để tôi cho anh biết tại sao nước biển lại mặn!"

Cô dùng hết mười phần sức lực, mặt của A Lạc nóng như bị thiêu, nhất là khi còn bị một cô gái đánh ngay trước mặt đông người như vậy, anh ta ôm mặt, sự xấu hổ bắt đầu len lỏi lên trên gò má, một tay của anh ta chỉ về phía cô: "Cô đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữ nhé, tôi..."

Các hàng xóm láng giềng đứng phía sau Tô Niệm Tinh nháo nhào chống lưng cho cô: "Cậu muốn làm gì hả? Cậu đáng đời bị đánh nhé!"

Nhiều người như vậy khiến A Lạc có hơi sợ, anh ta còn muốn xin tha nhưng Tô Niệm Tỉnh lại kiên quyết muốn đánh cho anh ta chịu phục mới thôi, cô lại vung tay vả thêm mấy phát nữa: "Nhớ cho kỹ vào nhé, dám bịa đặt về tôi thì sẽ phải gánh hậu quả, tôi cho anh không còn đường mà lăn lộn ở cái đất này nữa." A Lạc xin tha: “Tôi không dám nữa! Cô mau buông ra đi!"

Ở bên ngoài vòng vây, giám sát Lương và các đồng đội trông thấy một màn này cũng trợn tròn mắt há hốc mồm, tối hôm qua bọn họ được cảnh sát giao thông điều qua đây khơi thông đường sông, bận rộn hết cả một đêm nên giờ người cũng mệt đến bơ phờ, đang định qua bên này ăn sáng rồi về nhà đánh một giấc, nhưng không ngờ còn trông thấy một màn này.

Đại Lâm chà xát cánh tay: "Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người có thể huy động các bà các cô đấy, chiến lực này đến đâu mà không vô địch chứ?"

Bàn đến cãi nhau thì mấy cô mấy bà này có thể một chọi ba, huống chi bây giờ còn có nguyên một đám đông.

Trương Chính Bác lại dời tầm nhìn lên Tô Niệm Tinh đang dẫn đầu kia: "Trông người gây như vậy nhưng không ngờ lúc ra tay rôi cũng không hề nương tay chút nào. Sir Lương, tôi tin chắc rằng hai người các anh trong sạch."

Giám sát Lương nhúc nhích lỗ tai: "Hửm?"

Quan Thục Hiện cũng gật đầu tán đồng với quan điểm của Trương Chính Bác: "Hai người các anh không phải người chung đường."

Giám sát Lương càng nghi ngờ hơn: "Tại sao?”
Bình Luận (0)
Comment