Chương 320: Cô Làm Sao Thế Này
Chương 320: Cô Làm Sao Thế NàyChương 320: Cô Làm Sao Thế Này
Cô gái xin lỗi những người khác: "Tôi sẽ ra ngoài ngay!"
Cô ta liếc mắt nhìn trong quán một vòng rồi ánh mắt dừng lại ở người của Tô Niệm Tinh, vẫy tay gọi cô ra ngoài.
Tô Niệm Tinh nhìn chằm chằm vào cô gái đó, người này không phải là Hà Linh Vân hay sao?
Không phải cô ta đã thành biên tập của cột chuyên mục huyền học rồi sao?
Sao lại biến mình thành ra như vậy?
Tô Niệm Tinh cũng không dám chậm trễ mà đi theo phía sau Hà Linh Vân đến một con ngõ nhỏ: "Cô làm sao thế này?"
Tối qua vừa mới đổ một trận mưa to xong, tuy rằng sáng nay cơn mưa đã tạnh nhưng cũng chẳng thấy một tí ánh nắng nào cả, trời vẫn hơi lạnh như cũ, lúc gió lạnh thổi qua, Hà Linh Vân rùng mình một cái.
Tô Niệm Tinh thấy môi của cô ta đã hơi xanh tím, hai mắt đỏ ngầu, cũng đoán ra được có khả năng cô ta đang gặp chuyện khó khăn, nhưng cơ thể chính là vốn liếng cách mạng, có gấp thế nào cũng không thể làm hại cơ thể của mình được?
Cho nên cô đề nghị: "Tôi dẫn cô về chỗ ở của tôi để thay bộ quần áo nhé? Đừng để sinh bệnh."
Ở Hương Giang, người bình thường không thể bị bệnh vì phí khám bệnh ở bệnh viện tư đắt đến vô lý, còn bệnh viện công lập thì chờ đợi không hồi kết.
Hà Linh Vân ôm cánh tay, rõ ràng đã lạnh như vậy nhưng cô ta vẫn không quan tâm đến bản thân mình mà từ chối lời đề nghị của cô: "Tôi không sao, tôi tới tìm cô là muốn nhờ cô xem bói hộ tôi."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Được, cô muốn xem gì?"
Hai mắt của Hà Linh Vân đỏ ngâu, chậm rãi kể: Hóa ra là tối hôm qua trời đổ mưa rào, căn nhà mà cô ta đang ở có địa thế thấp, xung quanh cũng không có biện pháp phòng hộ cho nên toàn bộ căn nhà đều bị nước lớn nhấn chìm, mẹ cô ta với em trai chạy lên nóc nhà mới vớt được một mạng, còn tối qua hôm cha cô ta lái xe về nhà, xe tải đỗ ở giữa đường còn người thì lại mất tích.
Tối qua có khả năng xe tải đã xảy ra tai nạn giao thông, cửa sổ bên phải xe đã vỡ, cửa xe cũng bị rất nhiều xối mở, nước đọng đã dần dần chui vào khoang lái, ở độ sâu như vậy, có khả năng người đã bị nước cuốn đi.
Lúc Hà Linh Vân tìm được xe tải, cô ta ngồi xuồng đi tìm cha nhưng bất đắc dĩ đến đâu cũng toàn là nước đọng, hơn nữa nước còn quá đục, hoàn toàn không tìm thấy người đâu.
"Cô có thể bói giúp tôi xem cha tôi đang ở đâu được không?" Hà Linh Vân chật vật xuống một đường mới đến được đây, trên đường gần như đã gào rát hết cả cổ họng, trong lòng cô ta đã chuẩn bị sẵn dự tính xấu nhất: "Cho dù... kết quả không tốt thì tôi vẫn muốn đưa được người về."
Tô Niệm Tinh trừng to mắt, vậy mà tình hình còn nghiêm trọng hơn cả báo chí đưa tin.
Cô cũng không dám chậm trễ: "Được! Để tôi xem giúp cô."
Cô nắm tay của Hà Linh Vân rồi bắt đầu xem cẩn thận.
Đây là một con ngõ tối tăm và sâu hun hút, thông đạo chật hẹp và các căn nhà lầu cao ngất ngưởng, trông giống những con ngõ nhỏ khác ở Hương Giang, không có nhiều nước đọng, gần đấy còn có lều trại được chắp vá lại từ những mảnh vải màu sắc sặc sỡ.
Trong lều có một người đàn ông rõ ràng không có chăn mền gì để đắp, làn da lại đỏ gay, có thể thấy được ông ta đang sốt cao, một bà cụ có tuổi đang bưng một nồi canh nóng vừa mới ra khỏi lò, dùng cái bát lồi lõm đựng canh sau đó đặt trên mặt đất đợi nguội.
Còn bà ta thì lại tiếp tục xử lý đống thùng các tông mà mình nhặt vê.
Cũng không biết qua bao lâu sau, nghe thấy tiếng lẩm bẩm của ông ta, bà ta sờ vào cái bát thấy đã đủ nguội rồi mới đỡ ông ta dậy, đưa bát canh qua.
Người đàn ông đã quá khát rồi, hé miệng định nói gì đó nhưng bất đắc dĩ cổ họng lại quá khàn, không nói ra được gì, chỉ đành tiếp tục uống canh. Vị cũng cũng không ngon gì cho cam nhưng ông ta quá đói nên uống có hơi chật vật, trước ngực áo dính đầy nước canh.
Tô Niệm Tinh nhìn video khoảng ba phút, từ đầu đến cuối đều không có được thông tin hữu dụng gì, người đàn ông không nói chuyện được còn bà cụ thì không hề mở lời nói lấy một câu nên cô chỉ có thể quan sát tình hình xung quanh.
Một nơi như vậy ở Hương Giang không có hơn vạn thì cũng đến mấy nghìn, cô tới Hương Giang rồi cũng không đi dạo nhiều cho lắm nên thật sự không biết ngõ nhỏ trong video là chỗ nào.
Trong lúc nhất thời, cô rơi vào trong rối rắm, buông tay của Hà Linh Vân ra: "Cha cô vẫn còn sống nhưng tôi nhìn chỉ tay của cô, biết được hình như ông ấy đang bị bệnh, ông ấy đang ở chung với một bà cụ nhặt ve chai, xung quanh là các tòa nhà cao tầng, còn bọn họ thì sống trong một con ngõ nhỏ, dưới đất không có nước đọng."