Chương 337: Bà Không Nhận Ra Cô Ấy Sao
Chương 337: Bà Không Nhận Ra Cô Ấy SaoChương 337: Bà Không Nhận Ra Cô Ấy Sao
Hà Linh Vân thấy thế mới vội bảo: "Bà Tế, bà không nhận ra cô ấy sao? Cô ấy chính là người lần trước đã cùng tôi đi tìm cha tôi ấy, cô ấy phát hiện ra người trước cả tôi."
Bà Tế quan sát Tô Niệm Tinh thêm vài lần rồi lại tiếp tục làm công việc trong tay.
Hà Linh Vân sợ Tô Niệm Tinh để ý nên nhỏ giọng trấn an cô: "Tính cách của bà Tế không tốt, cô tuyệt đối đừng giận, người già hơi nóng tính một chút cũng là chuyện rất bình thường."
Tô Niệm Tinh lắc đầu với cô ta, hoàn toàn không để ý một tí nào cả.
Cô đi dạo quanh khu vực này, cuối cùng cũng phát hiện ra hộp nữ trang kia ở phía dưới căn lều đó, cô nhìn về phía bà Tế: "Tôi có thể xem cái này được không?”
Bà Tế đang bận việc trong tay mình, không hề quay đầu lại mà chỉ thuận miệng đáp: "Xem đi, xem xong thì về đi, đây không phải chỗ mà các cô nên tới."
Tô Niệm Tinh cầm hộp nữ trang lên, đây là một hộp nữ trang sơn đen thếp vàng, vuông vắn như một hộp bảo bối, bên ngoài đen tuyền, bên trên được khắc tạo hình tranh sơn thủy và hoa điểu ngư trùng rất đẹp mắt. Sau khi mở ra, bên trong chia thành sáu tầng trên dưới, trong các ngăn kéo lớn nhỏ còn bày đủ các loại đồ dùng hóa trang khác nhau.
Cô chạm nhẹ vào chúng và cảm nhận chất liệu, đột nhiên trên tay nhẹ bằng, cái hộp đã bị người cướp đi mất, cô ngẩng phắt đầu lên thì trông thấy vẻ mặt giận dữ của bà Tế, bà ta đang trừng mắt nhìn cô với vẻ đề phòng: "Ai cho cô động vào thứ này?”
Tô Niệm Tinh đứng dậy với vẻ bối rối, còn thấy hơi oan ức: "Vừa rồi tôi đã hỏi bà có thể xem hay không rồi mà?"
Bè Tế đại khái cũng đã nhớ ra rồi, bà ta dùng tay áo lau món đồ một cách cẩn thận: "Xem xong chưa? Các cô mau đi đi"
Tô Niệm Tinh biết bà ta yêu tiền vì thế mới ngỏ lời mua nó.
Bà Té sững sờ: "Cô có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?"
Tô Niệm Tinh thật sự không biết hộp nữ trang sơn đen thếp vàng ở thời đại này đáng giá bao nhiêu tiền. Hộp nữ trang bằng gỗ gụ màu đỏ và màu đen "Đại Thiên Địa" mà bố cô từng mua tại hội đấu giá Christie được bán với giá bốn mươi vạn.
Nhưng đó là năm 2015. còn giá của bây giờ chắc chắn không đắt đến thế, nhưng cô chắc chín phần có khả năng đây chính là đồ cổ, hơn nữa còn ở thời đại Minh Thanh, màu sắc của nó được bảo tồn rất tốt, cô hỏi thử: "Một vạn!"
Một vạn vào năm 1990 cũng tương đương với bốn mươi vạn vào năm 2015 rồi.
Bà Tế quan sát cô rất lâu, sau đó nhìn về phía hộp nữ trang trong tay mình: "Không phải cô cho rằng nó là đồ cổ đấy chứ?"
Tô Niệm Tinh nhướng mày hỏi ngược lại: "Không phải sao?"
Hà Linh Vân nghe thấy động tĩnh bên này cũng vội chạy qua: "Sao thế?”
Tô Niệm Tinh kể lại chuyện mình muốn mua hộp nữ trang này ra.
Bà Tế vuốt ve hộp nữ trang, kiên quyết bảo: "Cái hộp này không bán, đây chính là vật kỷ niệm của tôi."
Tô Niệm Tinh có hơi tiếc nuối nhưng người ta không bán vậy cô cũng không thể ép buộc được.
Ở lại khoảng một tiếng, cô với Hà Linh Vân cùng nhau rời đi.
Hà Linh Vân thấy cô không vui mới ôm vai cô: "Cô xem, bà Tế đã đi lang thang cả rồi mà vẫn không chịu bán hộp nữ trang đó, thế cũng đủ biết bà ta rất quý trọng món đồ này, chúng ta không thể cướp lấy món đồ yêu thích của người ta được."
Tô Niệm Tinh bật cười: 'Làm sao tôi có thể giận bà ấy chỉ vì bà ấy không bán hộp nữ trang cho tôi chứ. Tôi chỉ cảm thấy hộp nữ trang đó được bảo tồn tốt như vậy không xuất hiện ở một chỗ như vậy mà thôi."
Hà Linh Vân hơi sững sờ, cô ta quan sát sắc trời thật kỹ, mây đen lại kéo đến nữa rồi.
Đúng thật, mùa hè ở Hương Giang mua nhiều quá, hộp nữ trang kia là một món đồ cũ, hơn nữa còn là hộp gõ, theo lý mà nói nó rất dễ bị ẩm nhưng cô ta có thể nhìn ra được hộp nữ trang này không có bất kỳ vết ẩm mốc nào, thế này có hơi khác thường thì phải?
Tô Niệm Tinh thấy cô ta chìm vào trong rối rắm bèn võ lên vai đối phương: "Không nghĩ ra được thì bỏ đi, chỉ có thể nói tôi với nó vô duyên mà thôi."
Hà Linh Vân lại ghi nhớ chuyện này trong lòng. Lần sau khi cô ta tới thăm bà Tế tiếp sẽ hỏi bà ta nguyên nhân: "Đây là hộp gỗ, rất dễ bị mốc, nếu bà thật sự quý trọng nó vậy không bằng gửi nó vào két bảo hiểm của ngân hàng.