Chương 339: Bà Muốn Đi Nước Mỹ Tìm Con Trai Sao
Chương 339: Bà Muốn Đi Nước Mỹ Tìm Con Trai SaoChương 339: Bà Muốn Đi Nước Mỹ Tìm Con Trai Sao
Tô Niệm Tinh sững sờ: "Bà muốn đi nước Mỹ tìm con trai sao?"
Bà Tế gật đầu: "Cách biệt nhiều năm như vậy rồi, tôi muốn hỏi nó có về đây nữa không?”
Ánh mắt của bà ta kiên định dường như chỉ cần một câu trả lời mà thôi. Nhưng Tô Niệm Tỉnh biết lần này bà ta sẽ phải thất vọng rồi.
Con trai của bà ta ra nước ngoài nhiều năm như thế mà không có một lần nào về nước, thói quen sinh hoạt đã hoàn toàn biến thành kiểu Tây, vậy làm sao anh ta còn có khả năng nhớ mình là người Hoa và bằng lòng vê nước được nữa chứ?
Xem bói xong, bà Tế rời đi, Hà Linh Vân và Tô Niệm Tinh đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai nói câu nào cả.
Chuyện này chỉ vẻn vẹn trôi qua khoảng nửa tháng, bà Tế lại xuất hiện trong quán Tô Thần Toán lần nữa, hơn nữa còn là vào tâm giờ rất muộn, Tô Niệm Tinh đang định tắt đèn, đột nhiên bà ta xông vào cũng làm cô sợ hết hồn.
"Bà không sao chứ?" Tô Niệm Tinh quan sát bà Tế, sắc mặt của bà ta không được tốt cho lắm, trông tiều tụy không nói nên lời.
Bà Tế lảo đảo ngôi xuống cái ghế, hai con mắt đục ngâầu bắt đầu chảy nước mắt, bà ta bối rối vuốt mặt mình, che mặt khóc nức nở với vẻ xấu hổ: "Nó không muốn về đây, còn nói mình đã là người Mỹ rồi, thằng khốn nạn nhà nói"
Tô Niệm Tinh cũng không biết nên an ủi bà ta thế nào nữa: "Bà phải chú ý sức khỏe của mình." Bà Tế khóc một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi: "Cô thật sự thích hộp nữ trang kia sao, hay là muốn sưu tâm để tương lai đổi thành tiên mặt?"
Tô Niệm Tinh bị bà ta hỏi trúng tim đen rồi.
Thích sao?
Thật ra cũng không thích gì cho lắm, vẫn là nhân tố sưu tâm nhiều hơn một chút: "Sưu tâm như đồ cổ ạ."
Bà Tế gật đầu: "Cô rất thành thật."
Bà ta móc một món đồ đồng từ trong túi ra: "Đây là lư Du Long Nhĩ, tôi bán nó cho cô, giá mười vạn đô la Hồng Kông, cô có mua được không?”
Tô Niệm Tinh nhận lấy lư Du Long Nhĩ rồi quan sát cẩn thận.
Du Nhĩ được gọi là Du Diên Nhĩ hoặc là Du Long Nhị, là cái lữ ngự dụng trong thư phòng của hoàng đế. Lư này miệng to, môi phẳng, cổ hơi thuôn vào, bụng phồng ra, hai tai hình tròn uốn cong nằm ở thân lư, chân tròn. Phần đế được khắc là chế tạo vào năm Tuyên Đức Đại Minh, tay nghề thành thạo, kết chữ lưu loát đoan trang.
Lư mang màu đỏ của hạt dẻ, màu hạt dẻ nằm ở phần đáy đậm và đều, màu đỏ tươi hơn trông giống táo chín mùa thu, thấp thoáng ánh sáng, đẹp không sao tả xiết.
Tạo hình của chiếc lư này đoan trang nhã nhặn, đường nét rất có tiêu chuẩn, chất đồng vàng sáng như vàng thật, tiếng gõ nghe như ngọc rỗng, có thể thấy được mức độ rắn chắc của nó, chứng minh lư Du Nhĩ này là một tác phẩm tỉnh tế.
"Bà chắc chắn muốn bán cho tôi chứ? Hơn nữa chỉ cần mười vạn thôi sao?" Tô Niệm Tinh có một loại cảm giác bị giải thưởng lớn đập vào đầu bất tỉnh. Bà Tế gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi, nhưng tôi muốn tiền trao cháo múc, không thể đợi lâu như vậy được."
Trong tay Tô Niệm Tinh có tiền hiển nhiên cũng không nói hai lời mà nhanh chóng giao mười vạn đô la Hồng Kông cho bà ta, đương nhiên cũng trả lại hộp nữ trang cho bà Tế.
"Tuyệt đối không được nói chuyện này cho bất cứ ai, bao gồm cả Hà Linh Vân." Bà Tế nhiều lần dặn dò cô.
Tô Niệm Tinh gật đầu đồng ý.
Chớp mắt cái lại qua nửa tháng nữa, một lần nữa cô nghe được thông tin về bà Tế cũng là nhờ Hà Linh Vân nói cho.
"Bà Tế mắc bệnh nan y đã chết mất rồi. Trước khi chết bà ấy có để lại di thư”
Hà Linh Vân gân như là vừa khóc vừa nói: "Bà Tế trốn từ nội địa qua đây từ những năm bốn mươi, trước đây là vợ bé của một gia đình giàu có ở nội địa. Chồng bà ấy có ba đứa trai nhưng đều bị người Nhật Bản giết hết cả, để bảo vệ hương hỏa duy nhất, người chồng đã bán đứt căn nhà để cho con trai ra nước ngoài du học, nhưng không ngờ đứa con trai một đi không trở về, sau này lại càng di dân ra nước ngoài, mặc kệ bọn họ.
Sau khi chồng bà ấy chết có để lại lời trăng trối rằng con trai nhất định phải về nước nhận tổ nhận tông thì bà ấy mới có thể để lại tài sản cho anh ta. Bà ấy dùng của để lại đặc biệt thuê một căn nhà để cất giữ mấy món đồ cổ này.
Nhưng cùng với tuổi tác lớn dân, mắt của bà ấy không tốt nữa, rất dễ đụng vào đồ cổ nên bà ấy chỉ có thể ra ngoài ở, lại vì không trả nổi tiền thuê nhà nhiều như vậy nên chỉ có thể nhặt rác, duy trì kế sinh nhai."