Chương 348: Tâng Mấy
Chương 348: Tâng MấyChương 348: Tâng Mấy
Tô Niệm Tinh thấy trong khách sạn hình như có vài gia đình cùng tổ chức hôn lễ, cô nhìn cô gái trẻ và hỏi: "Tâng mấy?"
"Tầng ba." Cô gái trẻ có hơi thấp thỏm bất an, vì ở cửa đại sảnh tâng ba có người đang kiểm tra thiệp mời, mà hai người bọn họ lại không có.
Tô Niệm Tinh nhìn về phía cô gái trẻ, cô ta lại xấu hổ đỏ mặt: "Tôi không có thiệp mời.”
Tô Niệm Tinh đã sớm đoán trước được rồi, cho dù là một người đàn ông thiếu tính toán đến cỡ nào cũng không có khả năng gửi thiệp mời cho bạn gái cũ.
Cô kêu cô gái trẻ đứng nguyên tại chỗ đợi mình rồi đi tới đằng trước: "Tôi là Tô Niệm Tinh, đại sư đoán mệnh ở Vịnh Đồng La, muốn tới đây xin một chén rượu, không biết có được không?"
Người phụ trách tiếp đóa khách khứa chính là cha mẹ của cô dâu và chú rể.
Cha mẹ của cô dâu có trình độ văn hóa khá cao, không tin bói toán nên hiển nhiên không biết đại sư đoán mệnh rồi.
Ngược lại, cha của chú rể vừa nghe được tên của Tô Niệm Tinh, hai mắt đã chợt sáng ngời, lập tức đi qua bắt tay cô: "Đại sư, nghe danh đã lâu."
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng may mà không mất mặt.
Mẹ của chú rể cũng đi qua đó bắt tay Tô Niệm Tinh nhưng ngay khi nhìn thấy cô gái trẻ ở cách đó không xa, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi: "Sao cô lại tới đây?" Cô gái trẻ đi qua nhìn chằm chằm vào bà ta, cười khổ một tiếng: "Anh ấy kết hôn rồi, cháu tới chúc phúc cho anh ấy."
Sắc mặt của mẹ chú rể nặng nề u ám: "Con trai tôi đã chia tay với cô rồi, biết thức thời thì mau rời đi, đừng óc ở đây tự làm mất mặt mình, sau này cô còn phải kết hôn lấy chông nữa đấy."
Trong mắt cô gái trẻ ánh lên nước mắt: "Thím yên tâm, cháu sẽ không làm gì đâu."
Cha của chú rể đang nói chuyện huyền học với Tô Niệm Tinh, nghe thấy hai người giương cung bạt kiếm cũng phát hiện ra không đúng, ông ta lập tức đi qua: "Sao thế?"
Vừa rồi Tô Niệm Tinh còn định để cô gái trẻ ở bên ngoài đợi mình, sau khi xem bói xong cô sẽ ra ngoài tập trung với cô ta, nhưng không ngờ cha của chú rể lại cho cả cô gái trẻ được vào trong.
Người này không phải vô tri mà chính là...
Cô gái trẻ lại chỉ sợ ông ta hối hận nên vội vàng đi vào trong.
Cô dâu và chú rể đều không có ở đây, trong sảnh toàn là khách khứa, bày mười mấy bàn tiệc, ít nhất cũng phải mấy trăm người.
Tô Niệm Tinh tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó mới để ý thấy có người bám theo phía sau bọn họ, nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ không rời mắt, xem ra cha của chú rể cũng sợ cô ta sẽ gây chuyện nên chủ động trông chừng cô ta.
Không thể không nói, hành động này chính là phương pháp giải quyết tốt nhất, vừa không khiến cô ta quấy rây khách khứa lại vừa có thể khiến cô ta từ bỏ suy nghĩ.
Tô Niệm Tinh thu hồi tâm mắt và nhìn về phía cô gái trẻ: "Cô tên là gì?" "Đường Mộng Lộ." Cô gái trẻ mải nhìn khách khứa xung quanh mà chẳng hề quay đầu lại.
Tô Niệm Tinh gật đầu, cô nhìn đồng hồ đeo tay, tiệc cưới ở Hương Giang thường tổ chức vào buổi tối, đương nhiên, cũng có người tổ chức vào buổi trưa, thường thì thời gian bắt đầu hôn lễ sẽ là giờ lành như 11:28 hoặc 11:38.
Đợi một lúc thì khách khứa cũng dần tới đông đủ, vẻ mặt của Đường Mộng Lộ trông vô cùng lo âu, cô ta tự ý đến tham gia hôn lễ khiến tinh thần cả người đều không được thoải mái, ngồi bất động như pho tượng vậy.
Tiệc cưới này quả thật được trang trí rất đẹp mắt và lãng mạn, trông giống như vương quốc mộng ảo vậy.
Đang nghĩ ngợi thì người dẫn chương trình đi lên sân khấu, tiệc cưới đã bắt đầu. Những người khác đều nhìn về phía người dẫn chương trình nhưng Tô Niệm Tinh lại không để ý đến anh ta, toàn bộ lực chú ý của cô đều ở trên người Đường Mộng Lộ, chỉ sợ đối phương sẽ kích động quá mức.
Tuy rằng tên đàn ông cặn bã phản bội tình yêu của hai người là không đúng thật nhưng Đường Mộng lộ gây rối ở đây cũng chẳng giải quyết được chuyện gì hết.
Cũng may mà ngoại trừ tâm trạng có hơi kích động một chút ra thì cô ta cũng không làm ra chuyện gì quá mức bốc đồng cả, cũng không nhảy ra ngăn cản.
Tô Niệm Tinh lặng lẽ quan sát tất cả, thẳng cho đến khi tân lang và tân nương tới đây chúc rượu.
Khi gần đến bàn của bọn họ, chú rể cuối cùng cũng phát hiện ra Đường Mộng Lộ, cả người anh ta ngây ra như con gà gõ, ly rượu trong tay nghiêng đổ mà cũng không phát hiện ra, thẳng cho đến khi cô ấy giục thì anh ta mới phản ứng lại được.