Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 364 - Chương 364: Một Năm Này Cô Ta Sống Không Bằng Chết!

Chương 364: Một Năm Này Cô Ta Sống Không Bằng Chết! Chương 364: Một Năm Này Cô Ta Sống Không Bằng Chết!Chương 364: Một Năm Này Cô Ta Sống Không Bằng Chết!

Mạn Mạn ở chính giữa đám người đang rụt cổ nhưng ngay khi nghe thấy có con riêng là cả người cô ta hoàn toàn cứng ngắc, sắc mặt lập tức trắng bệch, nắm tay siết chặt lại, hai mắt bùng lên lửa giận. Trong lòng ngực của cô ta như bị thứ gì đó lấp đây, chèn ép, căng tức, bức bối đến mức ngay cả hơi cũng không thể thở ra được.

Một năm này cô ta sống không bằng chết!

Cô ta là một người rất thực tế, mong muốn người đàn ông mà mình sẽ lấy trong tương lai cũng giống như cha mình, thành thật và lương thiện. Nhưng sau khi biết được cha mẹ chết là vì bị cô ta khắc khiến cả người cô ta như rơi vào trong bóng tối.

Cô ta muốn chuộc lỗi nên mới gả cho Châu Trí Khang, cho dù anh ta hoàn toàn không giống người chồng lý tưởng của mình dù chỉ một chút xíu. Nhưng cô ta không muốn liên lụy đến em gái cho nên thường xuyên trốn tránh cô bé, mong cô bé sẽ không bị mình ảnh hưởng mà có thể bình an trưởng thành.

Nhưng bây giờ lại có người nói với cô ta rằng tất cả những thứ này đều là nói dối hết, làm thế nào mà trên đời này lại có người độc ác như vậy chứ?

Mạn Mạn siết chặt nắm tay và nhìn về phía Gia Cát cư sĩ, muốn có được câu trả lời, nhưng còn chưa đợi cô ta kịp mở miệng thì trước mắt đột nhiên hoa lên, có một bóng người vụt ngang qua trước mặt ông ta, Gia Cát cư sĩ đứng trước mặt ông ta đã bị một người đàn ông xô ngã.

Mạn Mạn nhận ra đó chính là cha chồng mình.

Nếu nói trong toàn bộ câu chuyện này có ai còn bi thảm hơn cả Mạn Mạn thì đó chính là người cha trên danh nghĩa của Châu Trí Khang, dù sao thì đối phương cũng đã nuôi lớn con trai cho người ta miễn phí suốt hai mươi sáu năm đẳng đẳng mà ông ta chẳng hề hay biết gì cả, đôi tiện nhân này dám gian díu mập mờ ngay dưới mí mắt của ông ta, thật quá ghê tởm!

Cha Châu ấn Gia Cát cư sĩ ở bên dưới thân rồi liên tục dùng nắm đấm chào hỏi, cả đời này Gia Cát cư sĩ chưa từng làm việc thể lực bao giờ, hiển nhiên không phải là đối thủ của ông ta rồi.

Các bà các cô thì bắt đầu thảo luận sôi nổi: "Thật sao? Châu Trí Khang không phải con đẻ của Châu Đại Tráng mà là con riêng của Gia Cát cư sĩ?"

Có thôn dân hồi tưởng lại chuyện ngày xưa: "Nói ra mới nhớ, đột nhiên hơn hai mươi năm trước Gia Cát cư sĩ chuyển đi, liệu có phải là sợ bị người phát hiện không nhỉ?"

"Tôi nhớ hồi đó thím Khang thường xuyên tới tìm Gia Cát cư sĩ, lúc ấy chỉ cho rằng đã vài năm rồi cô ta không có con nên mới tìm ông ta cầu phúc, quyên góp tiền hương khói, nhưng không ngờ cô ta lại tới tìm Gia Cát cư sĩ để xin giống."

Đáng tiếc, thím Khang đã qua đời từ vài năm trước rồi, bằng không bọn họ có thể trực tiếp hỏi người trong cuộc.

"Ôi chao, nếu nhìn kỹ thì hình như Khang Tử có hơi giống Gia Cát cư sĩ thật.'

Lời này chẳng khác gì nói vuốt đuôi, bất cứ một ai cũng đều nhìn ra được Châu Trí Khang lớn lên giống mẹ hơn, nhưng lúc này cũng chẳng ai phản bác ông ta cả. ...

Các tín đồ thấy Gia Cát cư sĩ bị Châu Đại Tráng đánh bầm dập mặt mũi cũng vội vàng đi lên can: "Đừng đánh! Cô ta bói chưa chắc đã đúng đâu."

Đáng tiếc, lời nói của bọn họ đều đã bị nhấn chìm trong tiếng thảo luận của mọi người.

Cha Châu đang máu nóng dồn lên não, thấy mấy tín đồ này còn dám bảo vệ Gia Cát cư sĩ, ông ta cũng gân cổ lên bắt đầu gọi người: "Anh Đại Mã, anh ba, anh Sơn..."

Những người được gọi đều nháo nhào xông lên, tình hình nhanh chóng trở nên loạn cào cào.

Tô Niệm Tinh sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết nên kéo bà A Hương lùi vê sau.

Mạn Mạn và Ni Ni cũng vội lùi lại, rất nhanh, bốn người đã từ vùng trung tâm lui ra đến vòng ngoài.

Người trong thôn nghe thấy động tĩnh bèn kéo nhau chạy tới đây vây xem: "Đã xảy ra chuyện gì thế? Sao lại đánh nhau thế này?"

"Không biết, lúc tôi tới thì đã đánh nhau rồi."

"Ai với ai đánh nhau thế? Mà vì chuyện gì lại đánh nhau?”

Người trong thôn kiễng nhân nhòm vào trong, bắt đầu hỏi mọi người.

Ngay khi Châu Trí Khang đang đạp xe đạp đi ngang qua cửa thì có người đang xem náo nhiệt kia lập tức gân cổ lên gọi: "Khang Tử! Mau qua đây, cha cậu đánh nhau với người ta kìal"

Có người đang xem kịch hay không ngại lớn chuyện còn cố tình trêu đùa anh ta: "Có hai ông cha lận đó, Khang Tử, cậu tính nhận ai hả?”
Bình Luận (0)
Comment