Chương 366: Tôi Muốn Ly Hôn
Chương 366: Tôi Muốn Ly HônChương 366: Tôi Muốn Ly Hôn
Cùi không sợ lở, ông ta chống lưng, chậm rãi đi đến bên cạnh Châu Trí Khang: "Khang Tử, cha quả thật là cha của con, mẹ con đã chính miệng nói cho cha biết, nếu con không tin thì chúng ta có thể đi làm giám định cha con."
Cha Châu tức muốn xỉu ngang, tay phải của ông ta chỉ vào bọn họ, cả người run lên không ngừng: "Các người! Các người vô sỉ!"
Người xung quanh lại được một phen nhốn nháo thảo luận, ánh mắt nhìn Gia Cát cư sĩ mang theo vẻ trách móc, thế này cũng vô sỉ quá rồi, vậy mà khi không lại nhặt được một đứa con trai miễn phí.
Anh em tốt của cha Châu sợ ông ta tức quá mà xảy ra chuyện, lập tức đi lên đỡ ông ta, còn thấp giọng bảo: "Nhân cơ hội này đòi ông ta bồi thường đi, ông cũng đã giúp ông ta nuôi con trai hơn hai mươi năm rồi, ông không thể chịu thiệt được."
Cha Châu được anh em nhắc nhở cũng chợt nhớ ra, lập tức hô to: "Tôi muốn bồi thường!"
Lúc này, đầu óc của Châu Trí Khang đã nhão như một mớ tương hồ rồi, cha ruột muốn nhận anh ta, còn cha trên danh nghĩa lại đòi anh ta bồi thường.
Nhưng cứ cế tình lúc này còn có người nhảy ra làm loạn: "Tôi muốn ly hôn với anhil"...
Châu Trí Khang vừa định chửi "cô đừng tới làm loạn nữa" thì chỉ thấy Mạn Mạn vớ lấy một cây gậy trực tiếp chào hỏi người của Gia Cát cư sĩ.
Người xung quanh vội tản ra xung quanh, gậy cũng không có mắt, đánh trúng người bọn họ là không được đâu.
Vừa rồi các tín đồ cũng đã bị thương, giờ đang rên rỉ kêu đau nên không có ai xông lên nữa.
Huống chi, bọn họ cũng không muốn lao lên, thây của mình đã thừa nhận bản thân có con riêng rồi, người tu hành lại phản bội vợ mình, ông ta không xứng đáng được gọi là cư sĩ.
Tường đổ mọi người đẩy chẳng qua cũng chỉ là như vậy.
Gia Cát cư sĩ cũng không biết mình mất hết sạch danh dự rồi, ông ta đang vội tránh né cây gậy vung tới, nhưng tuổi tác của ông ta đã lớn, cộng thêm vừa rồi đã bị đánh rất nhiều, thân thủ không nhanh nhẹn bằng Mạn Mạn nên liên tiếp ăn trọn vài cú.
Mạn Mạn trút hết cơn giận, đánh người tàn nhẫn như đồn vào chỗ chất.
Gia Cát cư sĩ không chịu được nữa mới gọi con trai qua giúp: "Cha có tiền tiết kiệm, con là con trai của cha, tiền đều là của con hết, mau giúp cha trừng trị ả đàn bà điên này!"
Chữ "tiên" đã đánh thức Châu Trí Khang.
Đúng vậy, so với cha nuôi thì cha đẻ là một thần toán có chút tiếng tăm nhỏ, có nhiều tiên hơn.
Anh ta là con hoang thì đã làm sao?
Anh ta đã trở thành người giàu có rồi, tương lai có thể thừa kế tài sản của cha ruột.
Cha ruột và mẹ ruột đều không có nhân thân nên anh ta lập tức lao lên giúp, bắt lấy cây của Mạn Mạn, muốn giống như ngày xưa mà đá đối phương một cước, nhưng bất đắc dĩ Mạn Mạn đã không giống như trước kia để mặc cho anh ta đánh nữa rồi, cũng vì cô ta vẫn còn một đứa em gái nên ngay khi Châu Trí Khang qua đây giúp đỡ thì Ni Ni cũng đã vung cây gậy đánh vào lưng anh ta.
Tình hình lại xào xáo cả lên, thẳng cho đến khi trưởng lão trong thôn ra mặt chủ trì công đạo thì tình hình mới trở về yên tĩnh.
"Tôi muốn ly hôn! Tôi nhất định phải ly hôn!" Mạn Mạn chỉ vào Châu Trí Khang và nói ra quyết định của mình.
Châu Trí Khang lại không hề để ý chút nào, lúc trước anh ta lấy Mạn Mạn cũng chỉ vì cô ta lớn lên xinh đẹp, bị sức hút của cô ta thu hút, lại còn chủ động tìm tới tận cửa, chứ anh ta hoàn toàn không thích cô ta.
Châu Trí Khang hừ một tiếng đầy khinh thường: 'Ly thì ly!"
Gia Cát cư sĩ lại gấp đến túa mồ hôi hột: "Không thể ly hôn!"
Mạn Mạn nhìn thấy anh ta là nổi đóa, chỉ vào mũi ông ta mà chửi: "Còn cả ông nữa! Tôi muốn tố cáo ông tội lừa đảo hôn nhân! Ông đợi đấy, tôi nhất định sẽ tiễn ông vào tù!"
Sau khi nói xong chuyện này, Mạn Mạn quay về nhà dọn dẹp đồ đạc rồi chuyển về ở với em gái, không rảnh quan tâm đến ba người kia nữa.
Trên đường trở về, Ni Ni cười tươi như hoa nở: "Chị, tốt quá rồi, cuối cùng thì chị cũng đã tỉnh ngộ, em còn tưởng chị bị bọn họ bỏ bùa nữa chứ."
Mạn Mạn nhéo gương mặt nhỏ của em gái: "Bỏ bùa ở đâu ra, em xem nhiều phim cương thi quá rồi đấy?"
Cô ta nghiêng đầu nhìn vê phái Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cũng may mà nhờ có cô, nếu không có cô thì cả đời này của tôi đã bị hủy rồi."
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn em gái cô ấy, là cô bé kêu tôi xem bói cho cô.”