Chương 371: Bao Nhiêu Tiên Vậy
Chương 371: Bao Nhiêu Tiên VậyChương 371: Bao Nhiêu Tiên Vậy
Hà Linh Vân lại một hơi đồng ý ngay: "Được chứ, trở về tôi sẽ liên hệ giúp cô, đến khi ấy cô cứ sắp sẵn một bàn thức ăn thịnh soạn, chắc hẳn có hiệu quả đấy, còn nếu cô bằng lòng bỏ tiền vậy lên trang nhất cũng không phải không được."
Tô Niệm Tinh quả thật có hơi động lòng rồi: "Bao nhiêu tiên vậy?"
Hà Linh Vân tính sơ sơ: "Năm vạn."
Tô Niệm Tinh hít ngược một ngụm khí lạnh, đắt như vậy á?”"
Hà Linh Vân nhún vai: "Cùng một bản tin rất ít khi liên tiếp lên báo hai lần lắm, trừ phi là án mạng. Chỗ cô không có người chết, lần trước được lên tiêu đề trang nhất đã là tốt lắm rồi, giờ đăng thêm lần nữa vẫn là tin tức cũ thôi."
Nguyên tắc của báo chí Hương Giang chính là "nhanh hơn, mới hơn, thu hút người đọc hơn", Tô Niệm Tinh không nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy, cô vẫn nên gom góp để đổi chỗ ở cho mình trước đã.
Bây giờ ngoại trừ ngủ và ăn sáng ở căn hộ ở ghép ra thì những khoảng thời gian khác cô đều ở quán ăn hất.
Căn phòng đó thật sự quá nhỏ, chỉ ngủ thôi đã cảm thấy áp bức rồi, cô thật sự sợ một ngày nào đó mình sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý mất.
Cô từ chối tiêu tiền cho tiêu đề trang nhất trên báo này, Hà Linh Vân cũng không khuyên thêm. Sau khi ăn cơm xong và rời đi, cô ta giúp Tô Niệm Tinh liên lạc với bạn bè, rất nhanh đã tìm được một tòa soạn báo bằng lòng đăng bài về tin này.
Chọn được một tối nào đó, Tô Niệm Tinh kêu hai vị đầu bếp làm một bàn thức ăn ngon để mời bọn họ ăn cơm. Mấy vị phóng viên cơm no rượu say cả rồi, lập tức vỗ ngực đảm bảo nhất định sẽ quảng cáo giúp cô.
Các hàng xóm ở đường Paterson nhanh chóng phát hiện ra nhân khí ở quán Tô Thần Toán tăng cao, trước đây bọn họ rất thích đến quán Tô Thần Toán ăn cơm để mong trúng thưởng.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, đến nơi hoàn toàn không có chỗ mà ngồi.
Ngoài cửa có nguyên một hàng dài đang xếp, vừa hỏi mới biết hóa ra là có người trúng thưởng nhưng không xem bói mà bán phiếu cho người khác với giá cao, kiếm được đúng 1196 đô la Hồng Kông.
Các khách hàng tới bên này dạo phố đọc được tin tức này trên báo cũng qua quán thử vận may.
Các chủ blog về ẩm thực nhìn thấy hiện tượng này cũng qua đây góp vui. Sau khi nếm thử, thấy món ăn thật sự rất ngon bèn tới tấp viết bài khen tiểu long bao, trà sữa hoa quả tươi và điệp đầu phạn - con át chủ bài của quán Tô Thân Toán. ...
Sau khi có danh khí rồi, chuyện đầu tiên mà Tô Niệm Tinh làm chính là lắp đặt một chiếc điện thoại cho quán ăn. Có điện thoại rồi thì liên lạc với khách hàng mới thuận tiện.
Những năm chín mươi, giá điện thoại thật sự rất đắt, nếu như đổi lại là nông thôn thì có khả năng phải đợi tận vài tháng, nhưng cô ở ngay khu thương nghiệp của Vịnh Đồng La, sau khi đăng ký và giao tiền xong, ngay ngày hôm sau đã có người qua đây lắp đặt.
Có điện thoại di động rồi, Tô Niệm Tinh lại đi in danh thiếp, như vậy lúc khách hàng tới đây đặt xem quẻ có thể đưa cho đối phương một tấm.
Trước đây người tới xem bói có rất ít người nghèo khó, ít nhiều gì thì trong tay cũng có một ít tiền tiết kiệm. Đặt hẹn với người xem bói xong, A Trân nhắc nhở chị chủ quán: "Ba giờ chiều đấy, cô đừng quên."
Ba giờ đến sáu giờ chiều chính là thời điểm quán ăn tương đối vắng vẻ, đơn nhận được phần lớn là trà chiều, mua toàn là trà sữa nên pha chế cũng đơn giản.
Tô Niệm Tinh gật đầu ghi nhớ rồi đi xác nhận chủng loại điệp đầu phạn với hai vị đầu bếp.
Ba giờ chiều, vị khách đầu tiên tới rất đúng giờ, vị khách này là sinh viên đại học đầu tiên mà Tô Niệm Tinh từng nhận, xán lạn và đẹp trai, trong ánh mắt tỏa ra vẻ ngốc nghếch và trong sáng.
Sau khi cậu trai trẻ ngồi xuống đã bắt đầu nói vê nỗi phiên não gần đây của mình: "Tôi lên đại học sống trong ký túc xá nhưng gần đây luôn bị mất đồ. Mới đầu là bút máy, sau đó thì là móc treo chìa khóa, bây giờ ngay cả quần áo, radio và máy tính cũng mất luôn."
Vào những năm chín mươi, người có thể mua được máy tính có thể tính là rất có điều kiện, huống chỉ, hãng quần áo trên người cậu trai trẻ này đều rất tốt, hơn nữa, tất cả đều là hàng hiệu, vậy là gia cảnh của anh ta chắc chắn rất không tồi rồi.
Tô Niệm Tinh hỏi anh ta rằng trong ký túc xá còn những người nào nữa.
"Phòng ký túc của tôi là phòng hai người, tôi còn một bạn cùng phòng nữa, bình thường cậu ấy bận hẹn hò nên gần như không có trong ký túc đâu.
Tôi đã đổi chìa khóa phòng ký túc rôi nhưng đồ vẫn mất."