Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 387 - Chương 387: Đã Bắt Được Hung Thủ Chưa

Chương 387: Đã Bắt Được Hung Thủ Chưa Chương 387: Đã Bắt Được Hung Thủ ChưaChương 387: Đã Bắt Được Hung Thủ Chưa

Chú Hưng bị con trai với con dâu oán trách là vì ông ta thật sự đã làm sai chuyện, nhưng anh Minh cũng có làm sai việc gì đâu. Làm kiểu gì cũng bị người oán trách hết, thế này đúng là oan ức thật.

Tô Niệm Tinh nhìn bộ dáng phiền não của anh ta mà thấy rất buồn cười. Cô cố gắng kiêm chế lại nhưng những hàng xóm khác lại không nhịn được, bọn họ vỗ vào vai anh ta và bật cười hô hố, cuối cùng còn chê cười anh ta: "Ai kêu anh mở tiệm vàng, không lo thiếu tiền tiêu chứ."

Anh Minh thở dài: "Tiệm vàng đó cũng không phải của tôi, tôi chỉ là một lãnh đạo nhỏ, còn ông cụ nhà tôi..." Anh ta lắc đầu: "Bây giờ ông cụ còn đang tìm hàng xóm lý luận kia kìa.'

"Tại sao?" Các hàng xóm tò mò hỏi.

Anh Minh phẩy tay: "Lúc trước chính hàng xóm đó một mực kéo tay cha tôi, thê thốt đảm bảo rằng cái đệm điều hòa đó có thể chữa được bệnh nên cha tôi mới tin. Nhưng ai ngờ nó chẳng có tác dụng khỉ gì hết, bây giờ ông ấy đang làm ầm lên đòi tiền về, cả ngày chỉ lo cãi nhau."

Anh ta chỉ vào quâng thâm dưới mắt mình: "Mọi người không thấy mấy hôm nay mắt tôi đêu như mắt gấu trúc rồi hay sao?"

Mọi người lại được một phen cười nghiêng ngả. ...

"Ôi giời ơi, là ai thiếu đạo đức như vậy hả, vậy mà lại ném đồ từ trên cao xuống đập chết người, thật đáng thương quá."

Mới sáng sớm, quán Tô Thần Toán vì một bản tin được đăng trên báo mà thảo luận sôi nổi. Tô Niệm Tinh không có thời gian đọc báo nên cái miệng nhỏ của A Trân lải nhải cho cô nghe: "Nghe nói là đập trúng một đôi vợ chồng đang bày sạp ở đầu đường, không ngờ lại bị cái ghế đập trúng, chết ngay tại chỗ luôn lúc đấy."

Tô Niệm Tinh suýt chút nữa thì sợ muốn xỉu: "Cái ghế to như thế bị ném từ trên cao xuống dưới, đây không phải cố tình giết người thì là gì?"

"Ai nói không phải chứ." A Trân suy bụng ta ra bụng người, nếu một ngày nào đấy cô ta đang đi trên phố cũng có người ném vật từ trên cao xuống như vậy, nói không chừng cô ta cũng sẽ bị đập chết luôn mất, đặc biệt là bây giờ các tòa nhà ở Hương Giang càng xây xàng cao, một viên gạch ném xuống cũng có thể đập chết người được.

Tô Niệm Tinh cũng sợ chết lắm: "Đã bắt được hung thủ chưa?"

"Vẫn chưa, các cảnh sát đang điều tra." A Trân chỉ lo không tra ra được.

Tô Niệm Tinh lại cảm thấy chắc hẳn có thể tra ra được: "Cái ghế chính là vật nặng, chắc chắn là hộ dân cư ở đó ném xuống rồi, cộng thêm dấu vân tay nữa, thu thập toàn bộ dấu vân tay trên tâng để so sánh vậy chắc chắn có thể tìm ra được hung thủ."

A Trân nghĩ ngợi cẩn thận thấy cũng có lý.

Tô Niệm Tinh vô cùng có lòng tin về vụ án này và cũng rất quan tâm đến nó, dù sao thì chuyện này cũng có liên quan đến việc cô có thể bình an ra khỏi cửa được hay không. Cô cũng không muốn đang đi trên đường lại bị một vật thể vô danh nào đấy đập trúng đâu.

Nhưng sự việc lại khiến Tô Niệm Tỉnh thất vọng rồi.

Vụ án này chậm chạp mãi vẫn chưa bắt được hung thủ. Cô đợi đến sốt ruột rồi bèn gọi điện thoại cho giám sát Lương để hỏi anh vê tiến trình vụ án.

Vụ án này cũng không phải do giám sát Lương phụ trách, chẳng qua suy cho cùng cũng là đồng nghiệp, anh cũng được nghe đồng nghiệp nhắc qua. "Tòa nhà kia có rất nhiêu hộ thuê nên điều tra cũng rất bất tiện. Cái ghế đấy là do bà chủ nhà trọ mua về, gân như mỗi một hộ gia đình ở đó đều có. Bọn họ đã khóa chặt đối tượng tình nghi rồi, cũng đã lấy được dấu vân tay trong căn hộ của anh ta, sau khi so sánh đối chiếu cho thấy quả thật là anh ta, nhưng mãi mà nghi phạm vẫn chưa trở về."

Tô Niệm Tinh nghe hiểu rồi: "Có phải sợ tội nên bỏ trốn rồi không?”

Giám sát Lương gật đầu: "Rất có khả năng là vậy, đập chết người chính là tội nặng."

Tô Niệm Tinh vô cùng thất vọng. Pháp luật Hương Giang đối với ném đồ từ trên cao xuống khác hẳn với ở nội địa. Nếu như ở nội địa không tìm được hung thủ thì toàn bộ hộ dân cư trên tầng đều phải dựa theo tổng mức phạt mà chia nhau ra đền. Còn ở Hương Giang là ai ném thì người đó bồi thường. Không tìm được hung thủ thì chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.

Ngay đúng lúc cô đang cho rằng vụ án này sắp như hòn đá chìm vào đáy biển rồi thì lại nhìn thấy con gái lớn Tuế Tuế của nạn nhân này.

Tuế Tuế trông có hơi dè dặt, nhìn bảng giá đến ngây người rồi rụt rè hỏi A Trân: "Hôm nay không bói được đúng không ạ?”
Bình Luận (0)
Comment